Nửa buổi chiều sau Lục Giai Giai đi đưa nước, lần này không đưa nước đậu xanh mà là nước đun sôi để nguội, cô đặt trong giỏ mang ra đồng.
Đi được nửa đường cô đặt giỏ xuống, ngồi nghỉ ngơi vài giây, ngẩng đầu nhìn đường lớn một chút, trên cơ bản mọi người đều đang làm đồng nên trên đường lớn chẳng có một ai cả.
Lục Giai Giai thở phì phò xách giỏ đi lên, vốn công việc đưa nước này vẫn luôn là Lục Hoa và Lục Hảo làm, nhưng cô nghĩ đến hai cô gái nhỏ lên núi cắt cỏ heo kiếm công điểm, chạy đi chạy về cũng quá rắc rối.
Huống chi cô đã đưa hai lần rồi, cũng đã có kinh nghiệm.
Lục Giai Giai xách giỏ tiến lên, có lúc mệt rồi thì nhìn chằm chằm vào con đường gần đó một chút, uể oải không có tinh thần gì cả.
Không biết đi đến đâu, bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng.
“Giỏ sắp rơi rồi kìa!”
Lục Giai Giai ngẩng đầu nhìn qua, Tiết Ngạn đang ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi.
“Ồ.” Cô mím môi dùng sức, cố gắng xách lên, hai gò má bầu bĩnh phồng lên.
Bởi vì trời quá nóng, cô muốn đưa xong sớm lúc nào thì xong chuyện lúc đó nên đáp: “Vậy em đi trước nhé.”
Lục Giai Giai không dừng lại chút nào cả mà xách giỏ đi ngang qua.
“…”
Vẻ mặt của Tiết Ngạn u ám hẳn đi, trông có hơi buồn phiền, bản thân anh cũng không biết đang phiền gì nữa.
Vậy mà lại chẳng hiểu sao anh cảm thấy mình có hơi tủi thân.
Anh nói không cho Lục Giai Giai mang nước giúp mình nữa và cô thật sự không mang tới nữa, từ khi nào cô lại trở nên nghe lời như thế?
Đôi chân dài của Tiết Ngạn bước về ruộng, cha Tiết đang đứng cách đó không xa hóng gió, ông ta trông thấy Tiết Ngạn rời đi, trong lòng lầm bầm.
Trước đây lúc làm việc tiểu tử này rất ít chạy ra ngoài nghỉ ngơi, sao hai ngày này lại siêng rời đi như vậy?
“Tiểu Ngạn, có phải cơ thể con không thoải mái không?” Cha Tiết sợ Tiết Ngạn giấu mình bị bệnh.
Tiết Ngạn: “…” Anh đúng thật là thấy hơi không thoải mái.
“Không sao, vừa rồi chỉ hơi mệt thôi ạ.” Tiết Ngạn thấp giọng đáp xong, ngón tay thon dài cầm cái liềm trên đất, ra sức gặt lúa.
Sắc mặt của anh rất lạnh lùng giống như có thù với lúa vậy, mỗi lần gặt đều có thể ngấm ra vị nghiến răng nghiến lợi.
…
Người nhà họ Lục uống nước xong, mẹ Lục vung bàn tay to, nói với ba đứa con trai trong nhà: “Tụi bây đều phải cố gắng làm việc, đừng để đến lúc đó ba thằng đàn ông còn không kiếm được nhiều bằng một đứa con gái yếu ớt như em gái tụi bây, nhà họ Lục chúng ta cũng không nuôi người không có bản lĩnh, nói ra bà đây ngại mất mặt.”
“Còn nữa, em gái tụi bây thương tụi bây làm việc vất vả, làm xong việc của mình còn ngốc nghếch tới đây đưa nước cho tụi bây, tụi bây xem nhà ai còn có thể có đãi ngộ tốt như tụi bây? Bà đây nói không cho nó làm, đây vốn cũng không phải việc nó nên làm, nhưng nó thương tụi bây nên cứ đòi làm, bà đây đành nhường một bước, cho nó làm vài ngày này rồi từ từ nghỉ ngơi, tụi bây không có ý kiến gì chứ?”
Ba anh em ra sức lắc đầu: “Không có ý kiến ạ, em gái thương bọn con, đưa nước cho bọn con, là bọn con có lỗi với em gái.”
Trương Thục Vân cũng gật đầu theo.
Nếu như cô ta có công việc như Lục Giai Giai, kiếm được công điểm cho gia đình thì cô ta thật sự sẽ không đưa nước cho người nhà lúc trời nóng nực như thế.
Nghĩ như vậy, ôi cha mẹ ơi, gần đây em chồng thật sự tốt quá!
Lục Giai Giai nghe thấy mẹ Lục lại đang làm tuyên truyền mới đứng dậy ngồi bên dưới gốc cây hóng mát với vẻ bất đắc dĩ, cô nhắm mắt nghỉ một lúc, vậy mà lại ngủ rất ngon.
Không biết đến khi nào, bên tai truyền tới tiếng nghiến răng nghiến lợi: “Lục Giai Giai…”
“Hửm?” Lục Giai Giai hoảng hốt mở mắt, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên ánh nước long lanh.
Cô chớp vài cái, gương mặt của Châu Văn Thanh cũng xuất hiện trong tầm nhìn.
Lục Giai Giai lập tức tỉnh táo, cô mang theo vẻ lười biếng sau khi tỉnh ngủ hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
Giọng nói của cô hơi khàn, âm điệu trầm bổng lên xuống.
Châu Văn Thanh sững sờ, sau đó lại nói với vẻ khuất nhục: “Chuyện trưa nay cô nói tôi lau giày cho cô thì cô sẽ giúp tôi đổi một công việc nhẹ nhàng hơn!”
“?” Lục Giai Giai càng tỉnh táo hơn: “Anh đồng ý?”