Lục Giai Giai cảm thấy mặt mình hơi nóng mới nhích sang bên cạnh một chút, nhìn mặt Tiết Ngạn đột nhiên cô nghĩ tới kết cục của đối phương trong sách.
Kết cục của Tiết Ngạn vẫn tốt hơn cô gấp trăm nghìn lần.
… Làm đàn em của Châu Văn Thanh.
Nói đến cũng không thể coi là đàn em mà chắc hẳn là cánh tay trái cánh tay phải, anh cũng là một trong những người vạch mưu bày kế cho Châu Văn Thanh ở giới kinh doanh.
Để khiến cốt truyện càng thuận lợi hơi, Châu Văn Thanh đã cứu Tiết Dương, lúc này mới khiến Tiết Ngạn quyết một lòng với anh ta.
Trong đầu Lục Giai Giai tự động hiện ra bộ dáng Tiết Ngạn đứng trước mặt Châu Văn Thanh “cúi đầu khom lưng” chợt cảm thấy rất hài hước, không tự chủ được mà cười thành tiếng.
“…” Ngón tay cầm bát của Tiết Ngạn dừng lại, cho rằng mình uống quá thô lỗ vì vậy anh chú ý đến động tác của mình hơn một chút.
Tuy rằng cốt truyện sẽ không phát triển giống như trong sách nhưng Lục Giai Giai vẫn rất tò mò, cô sáp lại gần hỏi: “Tiết Ngạn, có thể hỏi anh một chuyện được không?”
“Ừm.” Tiết Ngạn trầm giọng đáp.
“Liệu anh có làm đàn em cho người ta vì người ta đã cứu người nhà anh không?”
Tiết Ngạn nhíu mày, anh không phải người có tính cách chịu đứng ở vị trí thấp hơn người một bậc, anh sẽ báo đáp ân nhân nhưng chắc chắn sẽ không trở thành người hầu cho người khác.
Tiết Ngạn lắc đầu.
Lục Giai Giai mang vẻ mặt đã hiểu, thế này coi như là tình tiết miễn cưỡng đi, cũng may bây giờ không có cốt truyện ràng buộc nữa.
Cô gái trẻ cũng không biết đang nghĩ đến gì mà cười càng rạng rỡ hơn, Tiết Ngạn nhìn chằm chằm vào gương mặt cô vài giây, thấp giọng bảo: “Cũng không phải không có khả năng…”
Lục Giai Giai: “…” Sao lại đổi ý nhanh như vậy?
“Đối với vài người, tôi vẫn bằng lòng cúi đầu…” Tiết Ngạn chuyển tầm nhìn đi, tai hơi đỏ lên.
Trong lòng Lục Giai Giai hoảng hốt, cảm thấy Tiết Ngạn trước sau mâu thuẫn quá, đó là có khả năng làm đàn em của Châu Văn Thanh à.
Nói đến thì con người Tiết Ngạn này cực kỳ coi trọng tình cảm, nói không chừng thật sự sẽ vì em trai mình mà làm đàn em cho Châu Văn Thanh.
Thế sao mà được?
Với năng lực và thủ đoạn trong tương lai của Tiết Ngạn chắc chắn có thể khiến Châu Văn Thanh lăn lộn rất thành công trong giới kinh doanh.
“Không thể cúi đầu được, sao anh có thể nghĩ đến việc làm đàn em của người khác được?” Lục Giai Giai dạy dỗ anh: “Huống chi anh lợi hại như thế, làm đàn em của người khác chắc chắn rất thiệt thòi, báo đáp ơn cứu mạng cũng không phải tùy cách chứ.”
Tiết Ngạn ừm một tiếng: “Không làm đàn em…”
Lục Giai Giai cảm thấy Tiết Ngạn rất qua loa có lệ, mới thăm dò hỏi: “Anh cảm thấy Châu Văn Thanh thế nào? Chỉ là ấn tượng thôi, ấn tượng của anh với anh ta thế nào?”
Sắc mặt của Tiết Ngạn lập tức lạnh xuống, tầm nhìn dán chặt vào Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai rụt cổ, không hiểu tình huống trước mắt là sao nữa, cô căng chặt quai hàm, gân cổ đếm các hành vi xấu của Châu Văn Thanh ra: “Châu Văn Thanh vừa lười vừa tham, gian trá thủ đoạn, hãm hại lừa gạt, không phải anh không biết đấy chứ?”
“?” Tiết Ngạn thu lại tầm nhìn, dường như khí áp thấp vừa rồi không phải do anh tạo ra, anh giãn nhẹ đôi mày sắc bén: “Tôi biết.”
“Vậy đối với loại tiểu nhân giống như thế, nếu anh ta thành ân nhân cứu mạng của nhà các anh, anh sẽ làm đàn em cho anh ta sao?” Đôi mắt của Lục Giai Giai trợn tròn.
“… Không.” Tiết Ngạn muốn gõ vào đầu Lục Giai Giai.
Rốt cuộc cô nghĩ thế nào vậy, báo ơn có thể có rất nhiều loại cách, tại sao anh phải làm đàn em của người khác?
Hơn nữa, anh đã cứu Lục Giai Giai nhiều lần như thế cũng không thấy cô đi theo sau anh làm đàn em của anh.
Lục Giai Giai lập tức vui vẻ, cô vừa cười vừa rót một bát nước nữa cho Tiết Ngạn: “Anh như thế mới đúng chứ, bản thân có năng lực, cúi đầu trước người khác thiệt thòi bao nhiêu.”
Tiết Ngạn nhấp một ngụm nước, liếc mắt nhìn Lục Giai Giai, thầm nghĩ… cũng không tính là thiệt thòi cho lắm.
Bên này, Tiết Dương mang vẻ mặt khổ qua nhìn hai người cách đó không xa, cậu bé cũng muốn qua uống nước nhưng lại không muốn tự vả mặt.
Quá mất mặt.
Tiết Ngạn uống xong nước rồi, Lục Giai Giai thu dọn chuẩn bị rời đi.