Đôi môi mỏng của Tiết Ngạn hơi nhếch lên, anh uống một hớp nước trong bát.
Tiết Dương quay đầu vừa vặn nhìn thấy một màn này, trong lòng lại khá khó hiểu.
Sao anh cả lúc thì u ám lúc thì vui vẻ vậy?
Ra đến ruộng, cha Lục và mẹ Lục đã uống nước.
Cha Lục có hơi thương mẹ Lục tuổi đã lớn như thế mà vẫn làm việc nặng như vậy, ông ta mở miệng nói: “Bây giờ đã gặt được nhiều rồi, chiều nay sẽ chia một nhóm người đi đập lúa, bà đi giúp phơi thóc, nhặt thân lúa đi, làm việc nhẹ nhàng một chút.”
“Công việc này nhẹ nhàng hơn chút nhưng cả ngày chỉ có thể kiếm được sáu công điểm.” Mẹ Lục uống một hớp nước lạnh to.
Bà ta làm việc ngoài đồng có thể làm được tám công điểm, đừng coi thường hai công điểm hơn này, đủ để một đứa trẻ ăn no một bữa rồi đấy.
Dù sao trong nhà cũng có nhiều trẻ con như thế, kiếm ít thì ăn uống cũng thành vấn đề.
Mẹ Lục vừa nghĩ đến mình đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn phải làm lụng vất vả, không nhịn được mà chửi mát: “Đẻ con trai được cái nước mẹ gì đâu, đẻ càng nhiều thì chết càng sớm, nếu như không có mấy đứa con trai này thì bà đây không biết đã sống thoải mái bao nhiêu, có mấy đứa con trai này, sớm muộn gì bà đây cũng chết rũ xác ngoài ruộng.”
Cha Lục là đại đội trưởng, mỗi tháng đều lấy tiền lương, khi nhàn rỗi cũng sẽ ra đồng làm việc đồng áng để kiếm công điểm, bởi vậy nhà họ Lục cũng sống sung túc hơn những gia đình khác.
Nhưng ăn ngon cũng có vấn đề, trẻ con trong nhà nhiều mà, một bữa cơm phải lên vài cân lương thực.
Ba anh em cũng không ai dám ho he tiếng nào, Trương Thục Vân cũng vội vàng uống cho xong nước rồi ra đồng làm việc.
Điền Kim Hoa thì nuốt nước miếng, trong lòng có hơi bất mãn.
Mẹ Lục nuôi sống là cháu trai ruột của bà ta, có gì mà phải oán trách?
Sau khi mẹ cô ta có cháu trai cũng nói với cô ta ra đồng làm việc có sức hơn hẳn, chỉ hận không thể cả ngày làm việc ở ngoài đồng để kiếm lương thực cho cháu trai.
“Cô còn không đi làm việc cho bà? Bà nói cho cô biết hôm nay cô không làm được mười công điểm thì cô chết ở ruộng luôn đi cho tôi.” Mẹ Lục nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Điền Kim Hoa là thấy phiền, duỗi ngón tay chỉ hận không thể dí lên mũi cô ta.
Nuôi con gái con trai của mình mà cũng lén giở thủ đoạn cho được, thật muốn đuổi bọn họ ra ngoài cho chết đói hết quá.
Nhưng chết đói rồi... mẹ Lục nghĩ đến mình đã nuôi nhiều năm như thế cũng đã đến tuổi nên làm việc rồi, thế thì những đầu tư trước đó không phải đều lỗ hết hay sao.
Bà ta còn trông mong mấy đứa con trai này chống lưng cho con gái mình nữa.
Xem ra qua hai ngày nữa phải đặt chế độ công điểm mới được, công điểm mà ai làm không đạt tiêu chuẩn thì phải làm đến khi đạt tiêu chuẩn ở đồng mới được về nhà.
Điền Kim Hoa chỉ sợ mẹ Lục đánh người, vội vàng uống hết nước trong bát rồi cầm cái liềm bên cạnh chạy ra đồng gặt lúa.
Lục Giai Giai ở bên cạnh nghe mà nhíu mày, cô nói: “Cha, hay là cho mẹ với con cùng đi phơi thóc đi ạ, cho dù con không làm đủ sáu công điểm thì vẫn có thể làm được ba công điểm, cộng thêm công điểm mà mẹ làm, hai người bọn con một ngày có thể làm được chín công điểm, thế này không phải vẫn nhiều hơn mẹ làm ngoài đồng hay sao?”
Hốc mắt của mẹ Lục lập tức đỏ hoe, vỗ đùi mình bôm bốp: “Con gái mẹ hiếu thuận quá.”
Lục Giai Giai giật nảy mình, xoa mũi, cô cảm thấy mình đã sớm nên quen rồi nhưng mỗi khi mẹ Lục làm ra hành động này cô vẫn sẽ cảm thấy hơi xấu hổ.
“Chuyện này để sau hãy nói đi!” Cha Lục đã từng này tuổi rồi, chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được suy nghĩ của Lục Giai Giai.
Con gái là thật lòng thương bọn họ nên mới đưa ra đề nghị cùng đi làm chung với mẹ Lục.
Trời nóng như thế, ai lại bằng lòng làm nhiều việc, bây giờ rõ ràng cô cũng kiếm tiền lương cho gia đình nhưng vẫn bận trước bận sau đưa nước.