Anh ta nhớ lần trước khi Lục Giai Giai muốn xử Châu Văn Thanh cũng cười như thế.
“…” Da đầu của Lục Nghiệp Quốc hơi tê rần, cả người anh ta nghiêng về sau: “Em gái, em… em sao thế? Tại sao đột nhiên lại hỏi anh tư chuyện này?”
Anh ta cười ngốc hai tiếng, thấy khí áp càng lúc càng thấp mới vội vàng bảo: “Không có ai cả, anh tư vẫn chưa có cô gái mình thích. Em xem anh tư cả ngày ra đồng, nào có thời gian tiếp xúc với con gái?”
“Anh không có thời gian tiếp xúc với con gái.” Lục Giai Giai nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng không cản được mắt anh biết nhìn người mà, liếc trái một cái, nhìn phải một cái, không phải đã có người mình thích hay sao?”
Lần trước nhìn La Khinh Khinh đến ngây người, ngồi xổm ở đó bất động như một con chó ngốc vậy.
Lục Nghiệp Quốc nuốt nước bọt, có hơi chột dạ: “Liếc trái nhìn phải gì chứ, anh tư là người như vậy sao?”
Lục Giai Giai duỗi tay túm cổ áo trước ngực anh ta, một đôi mắt to trợn trừng nhìn anh ta: “Em mặc kệ anh có phải người như thế hay không? Anh nói ngay, người anh thích rốt cuộc là ai?”
“Thật sự không có mà, anh tư thật sự không có người mình thích.” Lục Nghiệp Quốc giơ hai tay: “Bây giờ anh tư vẫn còn ế.”
“Em biết tại sao anh không chịu nói rồi.” Lục Giai Giai tức giận buông Lục Nghiệp Quốc ra, chất vấn: “Có phải cô gái mà anh thích, bọn em sẽ không đồng ý đúng không?”
“Không có, không có, em gái, em đừng đoán, anh tư ra ngoài trước nhé.” Lục Nghiệp Quốc nói rồi định chạy.
Em gái quá đáng sợ.
Thấy anh ta định đi, Lục Giai Giai cười lạnh: “Người anh thích là La Khinh Khinh chứ gì.”
Lục Nghiệp Quốc đứng như trời chồng ở đó, anh ta quay đầu, vẻ mặt rất phức tạp.
“Có phải anh thích La Khinh Khinh không?” Lục Giai Giai nhấc chân đi tới phía sau anh ta, ép hỏi: “Anh tư, có phải anh thật sự thích cô ta không?”
Lục Nghiệp Quốc hít một hơi thật sâu lại khôi phục bộ dáng tươi cười, anh ta quay người, hai tay đặt lên vai Lục Giai Giai: “Em gái, sao em lại hỏi như vậy?”
“Vì lần trước anh nhìn cô ta rất lâu, còn bị mẹ phát hiện, em cảm thấy chắc anh thích cô ta.”
“…”
Lục Nghiệp Quốc lắc đầu: “Em gái, thích không đơn giản như em nghĩ đâu, em xem mỗi lần em ra ngoài cũng có rất nhiều đàn ông chưa kết hôn nhìn em, vậy bọn họ thích em được bao nhiêu?”
Lục Giai Giai chớp mắt: “Ý anh là gì?” Là như cô đoán sao?
“Đối với những người đàn ông thích nhìn em đó mà nói, nếu các em ở bên cạnh nhau, anh ta có khả năng sẽ càng thích em thậm chí sẽ yêu em, nhưng trước khi các em bên nhau, anh ta chỉ thích em trong tưởng tượng của mình, nếu bọn họ phát hiện ra em không giống như trong tưởng tượng đó, chút thích này cũng sẽ tan biến ngay.”
Lục Nghiệp Quốc nghiêm túc nói: “Nói như vậy đi, đàn ông đều thích con gái xinh đẹp một chút, trước đây La Khinh Khinh lớn lên ưa nhìn hiển nhiên anh có hảo cảm với cô ta, nhưng loại hảo cảm này rất nhiều đàn ông trong thôn đều sẽ có. Trước đây anh thích cô ta nhưng bây giờ đã không thích nữa rồi, em có thể hiểu là ảo tượng bị phá vỡ ấy, dù sao hai người bọn anh cũng chưa từng nói chuyện một câu nào, cũng chưa từng tiếp xúc với nhau, một chút tình cảm trên cơ bản cũng không có, tất cả chẳng qua chỉ là phán đoán của cá nhân em thôi.”
“!” Lục Giai Giai nghiêng đầu, hỏi: “Cho nên bây giờ anh không thích La Khinh Khinh?”
“Đúng, không thích.” Lục Nghiệp Quốc thở dài: “Tính cách của cô ta không hợp với anh, còn nữa, em cũng đừng nghĩ anh tư của em tốt quá, La Khinh Khinh cũng không nhìn trúng anh đâu.”
“Cũng chưa chắc đâu.” Lục Giai Giai tiêm một mũi dự phòng cho Lục Nghiệp Quốc trước: “La Khinh Khinh không thích làm việc đồng áng, điều kiện nhà chúng ta cũng không tồi, cô ta muốn gả cho anh để cải thiện cuộc sống cũng không phải không có khả năng.”
“Không phải chứ?” Lục Nghiệp Quốc có hơi khó tin.