Điền Kim Hoa không ngờ mẹ Lục lại đoán ra được suy nghĩ của cô ta một cách dễ dàng như thế, cùng lúc chột dạ, cô ta cũng biết mình tuyệt đối không thể thừa nhận.
Cô ta lùi lại: “Mẹ, con không có, hôm qua Tiểu Dạ ngã, buổi tối cứ khóc mãi, con chỉ muốn cho Tiểu Viên ở phòng với em chồng một khoảng thời gian trước sau đó lại chuyển ra ngoài, chứ con thật sự không muốn chiếm phòng của em mà.”
“Cô lừa quỷ à? Bà đây sống bao nhiêu năm rồi còn có thể không nhìn thấu cô sao?” Mẹ Lục ấn ngón tay vào đầu Điền Kim Hoa: “Bà đây vẫn luôn công bằng về chuyện tiền bạc, tiền cho bốn đứa con trai kết hôn đều là năm mươi đồng, phòng cả có hai gian phòng là vì sính lễ bình thường, tiền còn thừa để lại xây thành phòng. Còn phòng hai các cô thì sao, lúc lấy cô đã trực tiếp đào sạch toàn bộ sính lễ, bây giờ phòng đang ở vẫn là của gia đình này, trách ai, trách cái thứ không biết xấu hổ Lục Cương Quốc này cứ đòi lấy ả đàn bà phá nhà như cô về!”
“Mẹ, mẹ trách oan con rồi, sao con có thể thèm khát phòng của em chứ?” Điền Kim Hoa lùi lại một bước, rụt cổ lại: “Con chỉ muốn kêu em gái giúp chăm sóc Lục Viên thôi mà.”
“Thúi lắm, con mình thì tự đi mà trông, dựa vào cái gì kêu con gái tôi chăm sóc.” Mẹ Lục đảo trắng mắt.
Công việc giúp người chăm con này cũng không dễ làm.
Chăm sóc tốt thì chẳng có việc gì cả, nhưng nếu xảy ra chuyện vậy chắc chắn đều là lỗi của con gái bà ta, cho dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn sẽ oán trách.
Mẹ Lục quay đầu nhìn Lục Cương Quốc: “Thằng hai, bình thường em gái mày giúp tụi mày cũng thôi đi, hóa ra chúng mày còn muốn ném con cho nó nữa, nó chăm sóc con của phòng hai chúng mày, vậy phòng cả thì sao? Thì ra con của chúng mày đều là sinh cho em gái tụi mày hết à.”
Chăm sóc trẻ con tốn công tốn sức, chuyện cần phải lo nghĩ quá nhiều, càng đừng nói thời gian càng dài cha mẹ ruột sẽ càng cảm thấy là chuyện hiển nhiên.
Huống chi, phòng hai cũng không phải không thể chăm sóc được mà rõ ràng là cố tình đùn đẩy trách nhiệm.
Như vậy không chỉ có thể bớt chăm một đứa, mà còn có thể nuốt luôn phòng riêng của con gái bà ta, nghĩ kỹ lại thì tâm nhãn của Điền Kim Hoa quá độc!
“Mẹ, không, con không có ý đó.” Lục Cương Quốc sắp sợ xỉu rồi, anh ta không ngờ vợ mình cả ngày nhiều chuyện như thế, kiếm hết chuyện này đến chuyện khác.
Anh ta kéo cổ áo Điền Kim Hoa lôi vào trong phòng.
Làm đồng cả một ngày trời, mọi người đều đã mệt muốn chết, mẹ Lục cũng chẳng dư đâu sức để xử lý Điền Kim Hoa, bà ta đuổi mọi người vào phòng nghỉ ngơi hết.
Lục Giai Giai đứng ở cửa mà trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nếu Điền Kim Hoa chỉ đơn thuần là kêu Lục Viên ngủ ở phòng cô một khoảng thời gian thì cô cũng sẽ không từ chối.
Nhưng nếu có mục đích khác thì cho dù cô có thích Lục Viên đến đâu trong lòng vẫn sẽ khó chịu, chỉ sợ lúc nào đó lại bị Điền Kim Hoa tính kế.
Lục Viên nhìn cha mẹ rồi lại nhìn Lục Giai Giai, cô bé lưỡng lự và bất an, sau đó cúi đầu đi về phía phòng cha mẹ, nhưng vừa mới bước một bước đã bị mẹ Lục túm cổ áo.
“Ngủ với cô út của cháu hai ngày trước đi, chỉ có thể hai ngày thôi!” Bà ta lại nhấn mạnh.
“Qua đây nào.” Lục Giai Giai đi đến bên cạnh Lục Viên, xoa đầu cô bé: “Tự về phòng trước đi.”
Lục Viên ngẩng đầu với vẻ thấp thỏm, trên má toàn là nước mắt.
Lục Giai Giai thở dài một tiếng, quả nhiên loại chuyện này tổn thương nhất vẫn là đứa trẻ.
“Đi thôi, đừng khóc.”
Lục Viên thấy Lục Giai Giai không tức giận mới dè dặt đi vào phòng cô.
Đợi cửa phòng đóng rồi, mẹ Lục mới nói: “Con gái, con biết mẹ có ý gì không?”
“Có thể đoán ra được một chút ạ.” Lục Giai Giai gật đầu.
Mẹ Lục làm rõ lời mình trước, phòng hai chắc chắn sẽ không tính toán với căn phòng của cô, hơn nữa cho dù sau này Lục Viên có bất cẩn ngã cũng không thể đổ lỗi lên người cô.