Đại Sơn òa khóc: “Bà nội, cháu không muốn ra ở riêng, cháu muốn ở nhà này.”
“Không ra ở riêng?” Mẹ Lục bĩu môi: “Bà nể mặt các cháu đều là trẻ con nên bây giờ mới cho các cháu ăn cá và ăn thịt heo rừng mỗi ngày, chỉ chặt đứt khẩu phần lương thực của cha mẹ cháu, nhưng thật ra ở trong lòng các cháu nếu như bà bớt của các cháu một ít, bà sẽ là bà kế ác độc chứ gì? Mỗi lần mẹ cháu giở trò tác quái, bà dạy dỗ cô ta vì các cháu, nhưng người các cháu ghét chưa chắc đã là mẹ các cháu mà là bà.”
Đại Sơn bất chợt không hé răng nữa, hai ngày này có bạn nhỏ nói mẹ cậu bé bị đánh là đáng kiếp, khuỷu tay xoay ra bên ngoài, là một kẻ ngốc, khiến cậu bé mất mặt muốn chết.
Nhưng thật ra cậu bé cũng cảm thấy bà nội không nên đánh mẹ mình, mắng một chút là được, bây giờ để nhiều người như vậy biết hại cậu bé bị chê cười.
Mẹ Lục lạnh mặt: “Mẹ cháu tốt với cháu một phần đã hơn hẳn bà tốt với cháu mười phần, vậy bà phí sức này để làm gì nữa.”
“Đừng nói gì nữa, ăn cơm, không ăn thì bây giờ cút ra ngoài ngay!”
Nhà bếp lập tức yên tĩnh hẳn, phòng hai chán nản bất an, nơm nớp lo sợ.
Điền Kim Hoa không ngờ mẹ Lục thật sự không cần cả đứa cháu trai này.
Đúng là bà mẹ chồng độc ác!
Lục Giai Giai ở bên cạnh không nói tiếng nào, cô cũng không biết nên nhúng tay vào thế nào, xét đến cùng vẫn là vấn đề của bản thân phòng hai thôi.
Ăn cơm xong, Lục Giai Giai đi làm việc, hôm nay trời vô cùng nóng, trên trán cô vẫn luôn túa mồ hôi, duỗi tay lau một cái, sau đó uống một hớp nước.
Hôm nay cô mặc áo kiểu tây màu hồng phấn giống hôm Tiết Ngạn đã cứu cô đó, vốn màu áo là màu hồng nhưng bây giờ ngay cả làn da trắng nõn cũng lộ ra màu hồng nhạt.
Lục Giai Giai phun ra một hơi khí nóng, chuẩn bị về nhà nấu nước đậu xanh rồi đi đưa nước.
Lúc cô đi được nửa đường lại băng qua mảnh sân nhỏ cho heo ăn.
Lục Giai Giai đảo mắt, lén lút đi đến góc tường.
Mùa hè chăn heo yêu cầu vệ sinh vô cùng cao, nếu như heo vì chăm sóc không chu đáo mà bị bệnh vậy Châu Văn Thanh chắc chắn sẽ bị phạt.
Hơn nữa, mỗi buổi chiều đều sẽ có người đến kiểm tra tình hình quét dọn vệ sinh, dọn dẹp không ổn là bị ăn mắng ngay.
Cô bám vào góc tường nhìn vào trong.
Châu Văn Thanh đang xúc phân lợn với vẻ mặt không có cảm xúc, anh ta cũng không còn mặc áo sơ mi trắng nữa mà mặc một chiếc áo khoác màu xám, cả người chán nản ủ rũ, hoàn toàn như hai người khác nhau so với trước đây.
Anh ta đựng phân heo vào trong sọt sau đó gánh ra bên ngoài, trong quá trình một bãi phân heo rớt trúng chân anh ta, vẻ mặt của Châu Văn Thanh dần sụp đổ.
“!” Anh ta hít một hơi thật sâu, vốn muốn đi gặt lúa nhưng vừa liếc mắt thấy cái nắng chang chang bên ngoài, lại đành thu lại suy nghĩ.
Lục Giai Giai vui vẻ, Châu Văn Thanh đã cầm tiền lương, phúc lợi và trợ cấp của cô suốt một năm.
Cô không phải chưa từng nghĩ đến việc đòi số tiền này lại, nhưng Châu Văn Thanh là tiểu tư sản, tiền lương gần như tháng nào cũng tiêu hết sạch, hơn nữa điều kiện gia đình anh ta cũng không tốt cho lắm, Lục Giai Giai hoàn toàn không lấy lại được số tiền lương trước kia của mình.
Nhưng loại chuyện này cũng có lợi và có hại, khi những người khác đều đã thích ứng với cuộc sống nông thôn thì Châu Văn Thanh lại khổ sở bắt đầu việc đồng áng mà anh ta sợ hãi nhất.
Lục Giai Giai càng nghĩ càng vui vẻ, cười cong cả mắt lại.
Đúng lúc này đột nhiên có người vỗ một cái lên vai cô.
Xúc cảm xa lạ này khiến cô lập tức thấy không thoải mái, Lục Giai Giai vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một gương mặt to bự bóng dầu.
Điền Diệu Tổ phưỡn cái bụng to như cái trống, tay dừng ở giữa không trung cười hì hì với Lục Giai Giai: “Em Lục, không ngờ lại gặp được em ở nơi này.”
Lục Giai Giai liếc mắt nhìn anh ta, vòng qua người Điền Diệu Tổ rồi đi.