“Sao có thể như vậy được? Bọn nó không nhớ mẹ ruột sao?”
Lục Giai Giai lạnh lùng nhìn: “Mẹ ruột có hay không cũng như nhau cả, mẹ ruột có cũng phải làm nhiều việc như thế, có đôi khi còn bị ăn đòn, vậy cô ta có hay không cũng đâu có gì khác biệt?”
Sắc mặt của Điền Kim Hoa lập tức trắng bệch: “Em gái, em đừng nói đùa chứ, chị thương Đại Sơn như vậy, sao nó có thể không nhớ chị được?”
Đại Phi chạy theo phía sau nghe thấy Điền Kim Hoa nhắc đến Đại Sơn, lập tức nổi nóng: “Cô sáu, bây giờ Đại Sơn có ông bà nội nó chăm sóc rồi, nhưng bây giờ cháu chỉ có mỗi cô thôi, sao cô quan tâm nó mà lại không quan tâm cháu?”
Điền Kim Hoa ấp úng không biết nên nói gì.
Lục Giai Giai lộ ra vẻ mặt châm biếm, sau đó kéo Lục Hoa rời đi.
…
Buổi tối Lục Nghiệp Quốc vừa về nhà, Lục Giai Giai đã kéo anh ta tơi hỏi: “Hôm nay La Khinh Khinh có thể hiện hảo cảm gì với anh không?”
Ngón tay Lục Nghiệp Quốc ấn lên trán em gái mình: “Không có, hai người bọn anh chẳng nói câu nào hết.”
“Sau này anh vẫn phải cẩn thận một chút.”
“Biết rồi mà.”
Trưa hôm sau, Lục Giai Giai có thế nào cũng không cho Lục Hoa đi cùng nữa, cô cũng không phải trẻ con.
Còn nữa, người não tàn như Điền Diệu Tổ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.
Lục Giai Giai ngồi đó có hơi nhàm chán, cô nhoài người lên bàn giả vờ ngủ, nhưng bất tri bất giác lại ngủ thật.
Khi Tiết Ngạn tiến vào, Lục Giai Giai đã túa mồ hôi đầy đầu, lông mày hơi nhíu lại, ngủ rất không thoải mái.
Anh nhíu mày, vội vàng đặt cái giỏ nhỏ trong tay lên bàn, cầm quạt hương bồ bên cạnh quạt nhẹ cho cô.
Xung quanh không có ai, Tiết Ngạn cũng làm càn cúi mắt nhìn.
Ngón tay của Lục Giai Giai nửa bám lên mặt bàn, hàng mi rất dài vừa đen vừa rậm, gương mặt nhỏ gối lên cánh tay, gò má hơi nhô lên.
Trong đầu Tiết Ngạn nghĩ đến xúc cảm trước đó, anh không nhịn được mà chọc ngón tay lên gò má của Lục Giai Giai, gương mặt vốn trắng nõn mềm mại lún xuống một cái lỗ nhỏ.
Lục Giai Giai cảm thấy trên mặt hơi nóng, lông mi hơi run lên, đột nhiên mở bừng mắt, mơ hồ nhìn thấy trước mặt có một người đang đứng.
Hửm?
Lục Giai Giai nhanh chóng chớp mắt vài cái, sau đó ngồi dậy, ngẩng đầu.
“Tiết Ngạn.” Giọng nói của cô mang theo vẻ lười biếng vừa mới ngủ dậy, lại mềm như bông, khi ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy khóe mắt phiếm hồng.
Tiết Ngạn thấp giọng: “Là tôi.”
Lục Giai Giai thấy là anh, cảm giác khẩn trương trong lòng lập tức tan biến sạch, cơn buồn ngủ lại dâng lên, cô dùng một tay chống cằm, mềm mại nói: “Buồn ngủ quá.”
Tiết Ngạn tiếp tục phe phẩy cái quạt, cũng không hề thấy áy náy chút nào về vấn đề “ấn” tỉnh người này: “Ngủ đi.”
“… Không phải anh còn phải làm việc sao?” Lục Giai Giai cầm cái quạt tiếp tục phe phẩy vài cái, vừa quay đầu đã thấy cái giỏ nhỏ bên cạnh, trên gương mặt nhỏ vốn không có tinh thần lập tức trừng to mắt: “Dâu tây.”
“Lúc lên núi vô tình tìm được, cho cô nếm thử.”
Lục Giai Giai đã rất lâu rồi chưa ăn hoa quả, cô nuốt nước miếng, ngẩng đầu nói: “Vậy chiều nay em nấu cá cho anh, vị cay được không?”
“Được.”
Tặng quà cho nhau, thế cũng không tính là miếng cơm đi xin. Lục Giai Giai cầm một quả dâu tây lên, phát hiện nó đã được rửa rất sạch sẽ.
Cô lại nhìn Tiết Ngạn, hình như anh đi tới từ bên sân đập lúa, bụi vẫn còn bám đầy trên người.
Trái tim Lục Giai Giai đột nhiên đập rất nhanh.
Có phải… Tiết Ngạn có ý với cô không, bằng không sao lại dụng tâm như thế?
Không biết suy đoán này có phải quá đột ngột hay không mà đầu óc Lục Giai Giai vang lên ong ong, cô cắn một miếng dâu trong tay.
Vì lực trên tay hơi lớn nên phần cuối quả dâu bị cô bóp nát, nước quả màu hồng nhạt chảy từ ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn xuống.
Đôi mắt của Tiết Ngạn hơi tối đi, yết hầu nhúc nhích, anh sợ mình vô tình cố ý lộ ra tin tức nào đó dọa Lục Giai Giai sợ nên vội chuyển tầm nhìn đến nơi khác, tùy tiện tìm một đề tài.
“Tiết Dương rất cảm ơn cô khoảng thời gian trước đã đưa nước cho nó, thịt thỏ và cá, nhà chúng tôi cũng rất thích, mấy quả dâu này là đặc biệt cảm ơn cô.”