Đương nhiên anh ta cũng muốn lấy Lục Giai Giai nhưng sau khi bị Triệu Xã Hội đánh một trận cũng không dám nghĩ nữa.
Vương Vệ Quốc niềm nở nói: “Trí thức La, cô sao rồi? Có phải bị trẹo chân rồi không, để tôi giúp cô.”
“Không sao.” La Khinh Khinh lập tức đứng dậy, tránh khỏi Vương Vệ Quốc.
Bây giờ có Lâm Phong đang giúp cô ta làm việc đồng áng, cô ta cũng không cần thêm một người bổ sung.
Hơn nữa bà Vương quá hung dữ, lần trước chỉ trích cô ả như người đàn bà chanh chua, bây giờ cô ả cũng không muốn có quan hệ gì với Vương Vệ Quốc hết.
La Khinh Khinh cầm cái liềm vội vàng đuổi theo Lục Nghiệp Quốc.
Hôm nay cô ả trang điểm lâu như vậy, nhất là hiện giờ xung quanh Lục Nghiệp Quốc còn không có người nào khác, cơ hội tuyệt vời như thế, cô ả chắc chắn không thể bỏ qua.
La Khinh Khinh gọi Lục Nghiệp Quốc: “Đồng chí Lục, anh đợi tôi với.”
Lục Nghiệp Quốc quay người nhìn La Khinh Khinh, nhíu mày: “Trí thức La, cô có chuyện gì sao?”
“Có một chuyện.” La Khinh Khinh vừa đi vừa cúi đầu với vẻ cô đơn, thẳng đến khi đi đến bên cạnh Lục Nghiệp Quốc mới từ từ ngẩng đầu lên.
Mái tóc của cô ả xõa tung, duỗi ngón tay gạt qua thái dương trắng nõn, trên mặt mang theo vẻ áy náy: “Chuyện chị dâu anh lần trước là do tôi quá kích động, nghĩ rất lâu, vẫn nên đích thân tới xin lỗi anh một tiếng.”
Lục Nghiệp Quốc hiểu ra, hơn nữa còn đưa ra kiến nghị: “Cô trực tiếp xin lỗi Điền Kim Hoa chứ không cần xin lỗi tôi, cô cũng không kích động với tôi.”
La Khinh Khinh: “…”
Trên con đường nhỏ ở ruộng đồng, Lục Nghiệp Quốc sải bước đi đằng trước, La Khinh Khinh gần như chạy bước nhỏ theo sau anh ta.
Cỏ dại mọc trên đường rất rậm rạp, váy của La Khinh Khinh tung bay, thường sẽ va vào giọt sương sớm mai, vạt dưới rất nhanh đã ướt hết, cẳng chân thậm chí còn hơi ngứa.
La Khinh Khinh có hơi phiền não, cô ả lớn lên xinh đẹp, chỉ cần hơi thể hiện ý tốt là mấy người đàn ông bên cạnh sẽ luôn cam tâm tình nguyện giúp cô ả làm việc.
Ai ngờ Lục Nghiệp Quốc lại chẳng may may rung động.
Rõ ràng cô ả nhớ trước đây Lục Nghiệp Quốc từng nhìn trộm cô ả với vẻ mặt say mê cơ mà.
La Khinh Khinh thấy sắp đi ra ruộng rồi, cắn răng nghĩ ngợi.
Không được, cô ả không thể từ bỏ như thế được, xem ra vẫn cần phải to gan một chút.
La Khinh Khinh nhỏ giọng rên rỉ một tiếng, cô ả khập khiễng đi tới, vừa vặn có thể khiến Lục nghiệp Quốc nghe được.
“Đồng chí Lục, chân tôi bị thương rồi, anh có thể đỡ tôi một chút được không, tôi thật sự không đi được nữa.”
Lục Nghiệp Quốc quay đầu nhìn thấy La Khinh Khinh cúi người, ngón tay xoa cổ chân mình, đôi mày nhíu nhẹ, nước mắt rưng rưng.
Anh ta dừng bước chân, hỏi với vẻ khó hiểu: “Chân cô bị thương?”
Rõ ràng vừa rồi vẫn đi rất bình thường mà.
La Khinh Khinh lại cho rằng mình tỏ vẻ yếu đuối thành công rồi, cô ta chớp mắt hai cái một cách yếu ớt: “Vừa rồi đi đường trẹo chân, không ngờ càng đi càng đau, vốn cũng không muốn làm phiền anh đâu, nhưng quanh đây cũng chỉ có mình anh thôi.”
“… Theo tôi thấy hôm nay cô không nên mặc váy đâu, nào có ai ra đồng gặt lúa lại mặc váy bay giờ, cô không sợ chân bị cứa rách hay sao?” Lục Nghiệp Quốc lại nhìn cánh tay lộ ra ngoài của La Khinh Khinh.
Cũng không biết rốt cuộc cô ả nghĩ thế nào mà lại mặc váy đi làm đồng cả buổi sáng, trên người chắc chắn vừa ngứa vừa đau.
Lục Nghiệp Quốc nhíu mày: “Hơn nữa cô còn mặc váy trắng nữa chứ, đến lúc đó chắc chắn sẽ dính bẩn.”
Cô ả cố gắng kéo khóe miệng: “Tôi thấy các cô gái khác trong thôn cũng mặc váy nên không nghĩ nhiều như vậy.”
“Cô không định nói em gái tôi đấy chứ?”
La Khinh Khinh không lên tiếng, ngoài mặt lại hơi khó xử.
Lục Nghiệp Quốc cạn lời: “Cô có thể giống em gái tôi được sao? Cô ra đồng gặt lúa, còn em gái tôi cũng không ra đồng làm việc, hơn nữa khi em gái tôi ra ruộng kiểm tra công điểm cũng sẽ mặc áo sơ mi và quần dài.”
Lục Nghiệp Quốc bày ra vẻ mặt có phải cô bị ngớ ngẩn rồi không, khiến La Khinh Khinh nhìn mà đau đớn.