Lục Giai Giai cầm quyển sổ đi xem La Khinh Khinh trước, thấy chỗ ruộng của đối phương chỉ có mỗi Lâm Phong đang gặt lúa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lâm Phong nhìn thấy Lục Giai Giai lại giống như chẳng nhìn thấy gì cả, ngay cả đầu cũng không thèm gật, quay đầu tiếp tục làm việc.
Lục Giai Giai còn có thể thấy anh ta thoáng đảo trắng mắt.
Cô: “…”
Thằng ngốc này còn coi thường cô nữa cơ đấy, cũng không xem mình bị người ta chơi quay vòng vòng thế nào.
Lúc này, La Khinh Khinh đang ngồi dưới đại thụ cách đó không xa, thấy Lục Giai Giai, cô ả đi qua chủ động giải thích: “Hôm nay tôi mặc váy, hoàn toàn không có cách nào ra đồng, trên tay với chân toàn là vết xước, không phải cố ý làm biếng đâu.”
Lục Giai Giai cúi mắt nhìn qua, trên cẳng chân của La Khinh Khinh quả thật có vài vết xước đỏ, có cái thậm chí còn bị cứa rất sâu, trên cánh tay cũng toàn là đốm đỏ bị râu lúa chọc vào.
Lục Giai Giai ngoài mặt gật đầu, mặc váy đi làm đồng đúng là không thích hợp. Nhưng có thời gian nghỉ ngơi sao không mau trở về ký túc xá thanh niên trí thức thay bộ khác đi.
Không phải cô cố tình nhắm vào La Khinh Khinh mà là cô ả mặc váy trắng sạch sẽ trắng tinh, chỉ sợ hoàn toàn không làm bao nhiêu việc đồng áng, toàn là thằng ngốc Lâm Phong này làm hết.
Dù sao có nghỉ ngơi thế nào cũng không liên quan đến cô, Lục Giai Giai quay người định đi.
Nghĩ đến vừa rồi Lâm Phong đảo trắng mắt, Lục Giai Giai nhân lúc anh ta ngẩng đầu cũng đảo trắng mắt với anh ta, thể hiện sự coi thường của mình.
Lâm Phong: “…”
Lục Giai Giai lại đi tìm Lục Nghiệp Quốc, gặp được Lục Hoa đi qua đưa nước, cô cũng chạy qua uống một bát, vừa uống vừa hỏi Lục Nghiệp Quốc: “Hôm nay La Khinh Khinh có tìm anh không?”
Ăn mặc ưa nhìn như thế, không giở trò thì cô không tin.
“Cô ta trẹo chân, nhưng anh nghe lời em không để ý đến cô ta mà đi mất.” Lục Nghiệp Quốc bày ra vẻ mặt muốn được khen ngợi, chậc chậc hai tiếng: “Em gái, khỏi phải nói đúng chuẩn như em đoán, vậy mà cô ta thật sự nói với anh cô ta chỉ coi Lâm Phong là anh trai, giống y như Châu Văn Thanh vậy.”
“Tiếp tục duy trì, nhớ cách xa cô ta một chút.” Lục Giai Giai vỗ lên vai anh tư: “Anh tuyệt đối đừng có quan hệ gì với cô ta, bằng không anh sẽ thảm lắm đó.”
“Em yên tâm đi.” Lục Nghiệp Quốc gật đầu, bây giờ cũng không dám có suy nghĩ gì với La Khinh Khinh nữa.
Quá đáng sợ, không phải La Khinh Khinh cũng muốn kêu anh ta giúp cô ả làm việc đấy chứ?
Dặn dò Lục Nghiệp Quốc xong, Lục Giai Giai đi cùng Lục Hoa về nhà, Lục Hoa hỏi cô: “Cô út, hôm nay nấu cá vị gì vậy ạ?”
“Vẫn nấu cá sao?” Lục Giai Giai có hơi ngấy rồi.
Ăn một bữa còn rất ngon, nhưng bữa nào cũng ăn sẽ hơi mắc ói.
Cô muốn ăn thịt thỏ.
Lục Giai Giai muốn bàn bạc với mẹ Lục một chút, xem có thể lên núi bắt mấy con thỏ rừng và gà rừng không, cô muốn đổi vị.
Đi được nửa đường, cô cảm thấy bụng hơi đau nhưng vẫn trong phạm vi nhịn được, kêu Lục Hoa về nhà chăm sóc em trai em gái trước, còn cô đi tìm mẹ Lục, định lát về nhà chung.
Khi gần đi đến sân lớn, cô nhìn thấy Tiết Ngạn đang ngồi xổm bên giếng uống nước.
Cách sân lớn không xa có giếng, người ở đây đập lúa trên cơ bản đều sẽ mang theo một cái bát, khi nào khát cứ trực tiếp đi ra giếng uống nước là được.
Mà mẹ Lục lớn tuổi rồi, Lục Giai Giai sợ bà ta uống nước lã không tốt cho cơ thể mới kêu Lục Hảo ngày nào cũng mang ít nước sôi để nguội cho bà ta, nhưng trên cơ bản cũng sẽ kêu Lục Hảo mang một phần cho Tiết Ngạn.
Lục Giai Giai vốn muốn trực tiếp đi qua nhưng vẫn đi tới trước mặt Tiết Ngạn, cô nhíu mày: “Uống nước lã không tốt đâu.”
Trên người Tiết Ngạn rất bẩn, khắp bàn tay cũng toàn là bụi rơi, anh vừa dùng nước trong thùng rửa mặt, giọt nước lăn từ sườn mặt vào trong cổ áo.
Anh thấy Lục Giai Giai đi qua, nhanh chóng vẩy sạch nước trên tay, sau đó nói: “Rửa mặt thôi.”
“…” Vừa rồi cô còn thấy anh uống mà.
Lục Giai Giai vừa định dặn dò anh sau này đừng uống nước lã nữa, nhưng lập tức nghĩ đến mình còn đang yêu thầm anh.
Nếu trước đây đó là quan tâm ân nhân cứu mạng, nhưng bây giờ thì sao, đó chính là mục đích không đơn thuần.