Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 217 - Chương 217: Anh Cảm Thấy Cô Ấy Rất Vui 2

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 217: Anh cảm thấy cô ấy rất vui 2

Trước khi anh cả nhà họ Lý qua đời từng cho nhà họ Tiết một bát canh, cho nên sau khi anh ta qua đời, chuyện mà nhà họ Tiết có thể giúp nhà họ Lý đều sẽ cố hết sức giúp.

Nhưng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà trong thôn lại truyền tai nhau chuyện giữa Tiết Ngạn và chị cả nhà họ Lý.

Mới đầu bọn họ còn giải thích với bên ngoài, đến cuối cùng cũng lười phải làm rõ.

Tiết Khiêm cảm thấy mấy người này có bệnh, chị cả nhà họ Lý đã ba mươi rồi, mà anh cả của cậu bé mới hai mươi ba, hai người ngày thường cũng không tiếp xúc gì cả, chỉ khi có chuyện đặc biệt khó giải quyết mới giúp một phen thôi.

Cũng không biết sao lại bị bên ngoài đồn thành như thế.

Tiết Khiêm thấy sắc mặt của Tiết Ngạn u ám hẳn đi, con ngươi đen tối mang theo vẻ hung ác, cậu bé nuốt nước miếng: “Anh cả, anh không muốn biết phản ứng của chị Giai Giai sao?”

Đôi mày của Tiết Ngạn giãn ra, hơi nghiêng đầu, sườn mặt lạnh lùng cương nghị: “Phản ứng thế nào?”

“Em thấy chị ấy hơi khó chịu, chắc chắn là thích…” Tiết Khiêm cố gắng khiêm tốn một chút: “Như vậy chắc chắn có thể nhanh chóng giúp chị Giai Giai nhận ra tình cảm của mình, chỉ nước ấm nấu ếch xanh thôi cũng không được, thi thoảng cũng phải thêm nước sôi mới nhanh chóng có phản ứng được.”

Đôi mắt hẹp dài của Tiết Ngạn hơi híp lại, không phải anh chưa từng nghĩ đến cách này nhưng anh sợ biến khéo thành vụng.

Tiết Khiêm nói với vẻ đắc ý: “Anh cả, anh đừng lo chị Giai Giai sẽ hiểu lầm, đợi hai ngày nữa em sẽ tìm cơ hội giải thích rõ ràng, nếu chị ấy thật sự thích anh, chắc chắn sẽ vô cùng mừng rỡ.”

“Em rất vui?” Tiết Ngạn nhìn Tiết Khiêm tự ý quyết định một cách lạnh lùng.

Nụ cười trên mặt Tiết Khiêm lập tức thu lại.

Được rồi, với tâm cơ của anh cả cậu bé, nếu như muốn dùng cách này chắc chắn đã sớm dùng rồi.

Nhưng buổi tối anh cả ngủ vẫn gọi tên của người ta mà.

Cản trở cậu bé ngủ hoài.

Còn nữa, đừng tưởng cậu bé không biết anh cả vẫn chưa dám thử là vì sợ Lục Giai Giai vẫn chưa có cảm giác với anh.

Đồ nhát gan!

Tiết Ngạn lạnh giọng: “Trong vòng một tuần không được phép ăn cơm tối.”

“Á!”

Hai người đi được nửa đường, đột nhiên Tiết Ngạn lên tiếng, giọng nói khàn đi: “Cô ấy không vui sao? Anh cảm thấy cô ấy rất vui.”

Vừa rồi cười còn to như vậy mà.

Tiết Khiêm hé miệng, nghĩ đến một màn vừa rồi, không biết nên nói với anh cả thế nào.

Mà nửa gương mặt của Tiết Ngạn lại giấu trong bóng tối, đôi chân dài tiến lên, môi mím cực chặt.

Tiết Khiêm nghĩ quá đơn giản rồi, anh muốn ở bên Lục Giai Giai thì có nghìn vạn cách, nhưng duy chỉ không muốn khiến cô tổn thương.

Anh sợ cô vẫn chưa thích anh nhưng càng sợ cô đau lòng buồn bã.

Tiết Ngạn thà rằng Lục Giai Giai từ từ phát hiện ra tâm ý của mình chứ không muốn cô thấp thỏm bất an.

“Sau này đừng làm như vậy nữa.” Giọng nói lạnh lùng của anh mang theo cảnh cáo.

Tiết Khiêm vội vàng gật đầu.

Cậu bé chỉ lửa cháy thêm dầu vào trong, còn nữa, sớm muộn gì Lục Giai Giai cũng sẽ biết chuyện của chị cả Lý.

“Anh cả, anh vẫn lên núi tìm đồ như vậy sao?” Tiết Khiêm đuổi theo hỏi.

Tiết Ngạn nhíu mày ừm một tiếng.

Tiết Khiêm nôn nóng: “Nhưng bây giờ cầu hôn đã không cần đồ đắt như vậy nữa rồi, anh cả, anh có thể cho đồ khác mà.”

Tiết Ngạn không nói gì, Tiết Khiêm giậm chân: “Vậy sau này anh vào núi sâu phải cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng bị thương.”

Lần này Tiết Ngạn đáp lời cậu bé: “Anh biết rồi.”

Lúc rạng sáng, cửa sổ phòng Lục Giai Giai bị gõ một cái, cô lập tức dụi mắt ngồi dậy.

Cô sớm đã thay xong quần áo lên núi, mái tóc cũng đã buộc lên, vừa nghe tín hiệu là lập tức xuống giường xỏ giày.

Lục Giai Giai lặng lẽ mở cửa, cha Lục và mẹ Lục đã chuẩn bị xong, ngay cả dao trong nhà cũng mang theo.

“Đi.” Mẹ Lục nắm tay Lục Giai Giai.

Hôm nay ánh trăng sáng trong, ba người tìm một vị trí khá hẻo lánh dưới chân núi.

“Mẹ, mẹ muốn mấy con gà rừng với thỏ ạ?” Lục Giai Giai nhẹ giọng hỏi.

“Nhà đông người, bốn con gà rừng với ba con thỏ đi, dù sao ba, bốn ngày cũng nấu hết sạch rồi.”

“Đúng, bốn con gà rừng, ba con thỏ.” Sau khi Lục Giai Giai nói xong lại cẩn thận mở miệng: “Thêm một con hoẵng nữa.”

 


Bình Luận (0)
Comment