Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 222 - Chương 222: Ngày Mai Sẽ Cho Anh Ăn Thịt

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 222: Ngày mai sẽ cho anh ăn thịt

Lục Giai Giai vốn đang chậm rãi uống canh gà, nghe thấy lời của Đại Sơn, cô nâng mí mắt, biểu cảm trên mặt rất nhạt, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng: “Cô không cho Điền Kim Hoa về đây.”

Đại Sơn nhìn Lục Giai Giai với vẻ sững sờ.

Ngày thường Lục Giai Giai nói chuyện với đám trẻ trong nhà luôn nhẹ nhàng, nhưng lúc này cả người từ trên xuống dưới lại lộ ra vẻ lạnh lùng.

Cô buông cái thìa trong tay, cái thìa rơi xuống bát gõ ra một tiếng trong trẻo dễ nghe.

Tầm nhìn lạnh nhạt của cô liếc qua Đại Sơn, nghiêng đầu với vẻ mặt không có biểu cảm: “Cháu có thể đi.”

“Cô út…” Đại Sơn biết Lục Giai Giai không hề nói đùa, cô rất nghiêm túc.

Ba anh em cảm thấy không đúng, bọn họ nhìn chằm chằm vào em gái một cách cẩn thận.

Mẹ Lục cũng dừng động tác ăn cơm.

Gò má của Lục Giai Giai đỏ hơn, nhưng nét mặt lại càng lúc càng lạnh nhạt.

Rất nhanh, cô đã nhíu mày dường như có hơi không thoải mái.

Lục Giai Giai nhìn xung quanh vài lượt, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Lục Nghiệp Quốc, cô chỉ vào anh tư: “Em nóng, muốn anh quạt mát cho em.”

Cô bồi thêm một câu: “Ngày mai sẽ cho anh ăn thịt.”

“Em gái, em sao thế?” Lục Nghiệp Quốc nuốt nước miếng.

Lục Giai Giai thấy Lục Nghiệp Quốc bất động, cô hơi hất cằm lên, giữa mi tâm là vẻ kiêu ngạo, giọng điệu không cho phép từ chối: “Quạt cho em.”

Lục Ái Quốc ngồi bên cạnh Lục Giai Giai vội vàng cầm cái quạt bên cạnh lên: “Em gái, để anh quạt cho em nhé.”

“Em không muốn.” Lục Giai Giai duỗi tay giành cái quạt lấy, ôm trong lòng, ánh mắt rơi lên người Lục Nghiệp Quốc: “Em muốn anh quạt.”

Lục Ái Quốc có hơi thấp thỏm: “Sức anh cả lớn hơn anh tư của em, để anh cả quạt cho em.”

Lục Giai Giai lắc đầu: “Anh không ưa nhìn bằng anh tư.”

Lục Ái Quốc: “…”

Lục Nghiệp Quốc lập tức vui vẻ, chạy đến trước mặt Lục Giai Giai, đẩy anh cả ra: “Nào, để anh tư quạt cho em.”

Lục Giai Giai kiêu căng để Lục Nghiệp Quốc quạt cho mình: “Quạt nhanh tí.”

“Được.” Lục Nghiệp Quốc hào hứng vung cái quạt.

Mẹ Lục cảm thấy có hơi không đúng, bà ta đi đến bên cạnh Lục Giai Giai, nhìn gương mặt nhỏ hồng lên của cô rồi ngửi cái bát trước mặt cô.

Một mùi rượu nồng nặc phả ra.

Mẹ Lục tức muốn chết, vỗ lên lưng cha Lục một cái: “Uống uống uống, chỉ biết uống thôi, mình ông uống là được, còn rót cho con gái làm gì.”

Cha Lục liếc mắt nhìn gò má của con gái với vẻ sững sờ: “Tôi không rót cho con mà.”

“Đây không phải rượu của ông sao? Ông không có trách nhiệm sao?”

“…”

Lục Giai Giai có hơi mệt mỏi, nhíu mày, chưa đến một lúc đã ngủ mất.

Lục Nghiệp Quốc thấy thế, chậm rãi bế Lục Giai Giai lên đưa về phòng.

Mẹ Lục đi theo phía sau, giúp Lục Giai Giai dùng nước nóng lau mặt, ngồi bên giường quạt gió, thẳng đến khi đối phương ngủ say hoàn toàn mới rời đi.

Lục Giai Giai ngủ đến gần sáng, cảm thấy có hơi khát mới chậm rãi tỉnh dậy.

Cô chống tay ngồi dậy, đứng dậy mở cửa phòng, mơ mơ màng màng không tìm được phòng bếp đâu, ngược lại đi mở cửa lớn.

Trong nháy mắt cô mở cửa đã nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa, đầu cô hơi váng, đôi mắt trừng to.

“Anh là ai?” Giọng nói có hơi khàn.

Tiết Ngạn không ngờ mình sẽ bị phát hiện, còn là bị Lục Giai Giai chính tay bắt được, anh mím chặt môi, không biết nên giải thích thế nào.

Lục Giai Giai thấy người đàn ông không nói chuyện, cô nâng mí mắt lên, đi qua với vẻ mệt mỏi.

Giày của cô vốn không đi tử tế, loẹt quẹt lâu như vậy, giày bên chân trái đã tuột.

Lục Giai Giai liếc mắt nhìn giày với vẻ lạnh lùng rồi lại nhìn Tiết Ngạn, nhấc chân lên một cách vô cùng đương nhiên: “Anh đi giúp em đi.”

Cô ngẩng mặt, rõ ràng là đang cầu người nhưng lại mang theo một giọng điệu không cho nói leo.

Hai người đối diện với nhau vài giây, Tiết Ngạn càng cảm thấy Lục Giai Giai có hơi kỳ quái, anh cúi người nhặt giày của Lục Giai Giai lên, vừa định quay người lại bị bàn tay nhỏ bám vào vai.

Từ lúc nhìn thấy người đàn ông trước mặt này cứ cảm thấy trong lòng có một dòng khí nóng, cô lạnh lùng nhìn anh: “Không thể đứng lên, ngồi xuống mới có thể đi được chứ.”

Tiết Ngạn: “…”

 


Bình Luận (0)
Comment