Lục Giai Giai vốn còn hơi buồn ngủ, gương mặt nhỏ lập tức có tinh thần, cô ngồi thẳng người trên ghế.
Sống nhiều năm như thế, cô cũng chưa từng thấy xem mắt bao giờ.
“Cũng được, tôi đi trấn cửa cho chị.” Mẹ Lục lập tức vội vàng đứng dậy, cứ như thể Lục Thảo là con gái đẻ của mình vậy.
Bác gái cả Lục rất hài lòng với bộ dáng quan tâm của mẹ Lục, bà ta cười càng xán lạn hơn.
Lục Giai Giai không nhúc nhích, cô không biết một cô gái chưa kết hôn như cô có thể tới nhìn hiện trường được không, lỡ như không cho đi thì sao?
Bác gái cả Lục cười với Lục Giai Giai: “Giai Giai, lát nữa kêu mẹ cháu lấy kẹo cho cháu ăn nhé.”
Đây là có ý không cho cô đi, Lục Giai Giai lại nằm về ghế dựa, híp mắt định ngủ.
Mẹ Lục thầm nhướn mày đắc ý, với tình hình hiện giờ cũng không quy định không cho các cô gái trẻ tuổi khác vây xem.
Nhưng bác gái cả Lục không cho con gái bà ta đi còn không phải vì con gái bà ta lớn lên ưa nhìn hay sao, sợ chiếm hết sự chỗ nổi trội đây mà.
Mẹ Lục quay đầu gọi lũ trẻ trong nhà: “Qua đây, tới nhà bà cả của mấy đứa góp vui hết đi.”
Đám trẻ đang híp mắt mơ màng đều ngồi dậy hết, bọn trẻ rất thích hoạt động xem mắt này vì lần nào cũng được chia kẹo.
Mẹ Lục dẫn đám trẻ đi tới nhà bên cạnh, Trương Thục Vân đang ở nhà dọn dẹp cũng đi cùng, rất nhanh, trong nhà chỉ còn lại một mình Lục Giai Giai.
Cô cầm cái quạt trong tay quạt một cách nhàm chán, không ngờ Lục Thảo lại có đối tượng nhanh như vậy.
Không đúng, Lục Giai Giai mở mắt.
Không phải bây giờ Lục Giai Giai đang dây dưa một chỗ với Châu Văn Thanh hay sao?
Vậy…
Đột nhiên Lục Giai Giai có hơi đồng cảm với nhà trai, chỉ sợ lần xem mắt này sẽ không sóng yên biển lặng được như vậy đâu.
Cô cầm cái quạt, nâng mắt lên nhìn với vẻ nhàm chán, ánh mắt liếc ra ngoài cổng đột nhiên bị một gương mặt xanh xao vàng vọt xuất hiện bên ngoài dọa hết hồn.
Gương mặt này xuất hiện quá đáng sợ, hốc mắt hõm sâu, xương gò má nhô cao, môi khô nứt, gần như chỉ còn da bọc xương vậy.
Chủ yếu là cô ta đang thử nhìn vào bên trong, bộ dáng rất giống ăn trộm.
Lục Giai Giai đột nhiên nhìn qua, cả người run lên, cô thu lại tầm mắt, bực mình nói: “Điền Kim Hoa, chị làm gì đó?”
Trên người Lục Giai Giai vẫn mặc bộ váy kiểu âu màu xanh da trời đó, gương mặt nhỏ được chăm đến môi hồng răng trắng, ngay cả ngón tay cầm quạt cũng vừa trắng vừa mềm.
Điền Kim Hoa cắn răng ghen tị, đồ ngon trong nhà cho bé trai ăn cũng thôi đi, nhưng cứ cố tình cho con ranh này ăn.
Nhưng để về được nhà họ Lục, cô ta cũng không dám lộ ra nửa phần bất mãn nào cả.
“Em gái.” Cô ta chà sát tay, trong móng tay toàn là bùn đen, đồng thời rụt cổ lại cười, mang theo vẻ lấy lòng nịnh bợ.
Nếu những người khác mang bộ dạng này, Lục Giai Giai thật sự sẽ nổi lòng thương hại, nhưng với Điền Kim Hoa thì cô thật sự không thương nổi.
Lúc đầu, trước khi Điền Kim Hoa gả qua đây cũng như thế, nhưng kết quả thì sao, còn không phải càng thích nhà họ Điền đã dày vò cô ta thành ra thế này hơn sao?
Ở nhà họ Lục được ăn ngon mặc đẹp, kết quả đảo mắt cái đã ngoảnh đít đi theo nhà họ Điền đã hại cô ta, bản thân mình muốn thì tự đi mà chịu.
Lục Giai Giai lạnh lùng nhìn: “Chị tới đây làm gì?”
“Chị chỉ tới thôi, giờ đi ngay, đi ngay đây.” Điền Kim Hoa quay người chạy đi.
Cô ta biết thừa đứa con gái Lục Giai Giai này bây giờ không dễ chọc, lỡ như gọi người nhà họ Lục tới thì chỉ sợ lại bị ăn đòn mất.
Cô ta vẫn nên lén lút tìm Đại Sơn, đợi cháu trai nhà họ Lục bị cô ta nắm thóp trong tay, cô ta không tin nhà họ Lục không cho cô ta về.
Lục Giai Giai thấy ghê tởm muốn chết, trong lòng giống như bị thứ bẩn thỉu gì đó bám vào vậy.
Xem ra nhất định phải xử lý chuyện của anh hai cô nhanh nhất có thể mới được, đôi mắt của Lục Giai Giai hơi đảo một vòng, lại nằm lên ghế xích đu quạt mát.