Tiết Dương ngồi trên ghế của máy kéo nghe được lời của anh hai, cũng tức giận nhảy xuống: “Mấy người đó có bệnh, anh cả chỉ là thấy chị dâu Lý một thân một mình cho nên mới thi thoảng giơ tay giúp đỡ một phen, mấy ngày trước Tiểu Vũ ngã gãy chân, mấy người đó không giúp được gì cũng thôi đi, lại còn vui khi thấy người gặp họa, suy đoán lung tung nữa chứ, có lương tâm không hả?”
Lục Giai Giai xoa mũi, có hơi chột dạ, nhưng trong lòng vẫn khá vui vẻ.
“Chị Giai Giai, chị nói có phải không?” Tiết Khiêm tìm kiếm sự tán đồng của Lục Giai Giai.
“…” Lục Giai Giai gật đầu.
Tiết Khiêm ra sức gân cổ lên nói, gân xanh trên đó đều lộ hết ra ngoài: “Tuy rằng anh cả em không thích nói chuyện nhưng trong lòng vô cùng sáng tỏ, nếu chị dâu Lý thật sự có ý với anh cả em thì anh ấy đã sớm trốn đi thật xa rồi, có thương hại bao nhiêu cũng sẽ không giúp đâu, nhưng vì chị dâu Lý hoàn toàn không có ý đó với anh cả của em cho nên anh cả của em mới giúp chị ấy.”
Lục Giai Giai thấy Tiết Khiêm quá kích động, không nhịn được mà trấn an cậu bé: “Em đừng tức giận như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Em có thể không tức được sao? Bọn họ nói chuyện quá khó nghe mà, anh cả của em làm chuyện tốt, kết quả lại bị người khác đồn thành như vậy.”
Tiết Ngạn trầm giọng: “Đừng nói nữa.”
Tiết Khiêm thấy đã giải thích rõ ràng rồi, cũng ngậm miệng không nói tiếng nào nữa.
Vừa rồi cậu bé thật sự quá kích động, chị dâu Lý là một quả phụ vốn sống đã đủ khổ rồi, không ngờ mấy người đó còn không chịu buông tha.
Bởi vì các anh của Lục Giai Giai không ở đây, ba anh em không muốn để người trong thôn đồn ra ngoài những điều tiếng không hay gì đó, nên đến khi cách nhà họ Lục không còn xa đã lập tức tách ra.
Lục Giai Giai chắp tay sau lưng đi đằng trước, trên mặt vô thức nhuộm lên ý cười.
Chân vừa đá một hòn đá, đột nhiên cánh tay đã bị người vỗ một cái.
Cô quay đầu lại nhìn thấy Lục Thảo.
Trên mặt Lục Thảo treo nụ cười không quá thiện ý: “Chị họ, vừa rồi em thấy chị và Tiết Ngạn đi gần như thế, không phải chị thích anh ta rồi đấy chứ?”
Nụ cười trên mặt Lục Giai Giai lập tức thu về, cô có thể hiện rõ ràng như vậy sao?
Vẻ mặt của Lục Thảo chán ghét: “Chị họ, mắt của chị thật sự càng ngày càng kém đấy, loại người như Tiết Ngạn ấy hả, anh ta chỉ thấy chị lớn lên xinh đẹp, thích là bản mặt của chị mà thôi.”
“!” Lục Giai Giai sững sờ, hỏi: “Cô cảm thấy anh ấy thích tôi sao?”
Lục Thảo vuốt bím tóc to của mình, nửa cười đùa ngả ngớn: “Chị họ, em nghĩ chỉ cần đàn ông thích mặt đều sẽ thích chị hết thôi, loại đàn ông nông cạn như Tiết Ngạn làm sao có khả năng không thích chị được.”
“…” Tâm trạng kích động của Lục Giai Giai lập tức tụt dốc.
Mấu chốt là Tiết Ngạn hoàn toàn không phải loại đàn ông nông cạn đó.
Đầu óc của Lục Thảo thiếu mất một sợi dây thần kinh, cô không nên hỏi cô ta mới đúng.
Lục Thảo thấy sắc mặt của Lục Giai Giai nhanh chóng lạnh xuống, cô ta chợt có hơi thấp thỏm trong lòng.
Cô ta biết vừa rồi mình mỉa mai quá lộ liễu.
“Chị họ, vừa rồi em chỉ nói đùa thôi, chị giận à.” Lục Thảo lại gần Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai mím đôi môi đỏ, gương mặt nhỏ trắng trẻo lộ ra màu hồng nhạt, một đôi mắt hạnh xinh đẹp vừa to vừa tinh tế, gương mặt tinh xảo giống như búp bê sứ.
Trong đầu cô ta đột nhiên nghĩ, nếu như khiến Lục Giai Giai gả cho loại quỷ nghèo như Tiết Ngạn, phải ở trong căn nhà mưa dột đó, ngày nào cũng phải ra ruộng làm việc đồng áng, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cô nhất định sẽ đau khổ sống không bằng chết cho xem!
Hơn nữa Tiết Ngạn thích đánh người, đến khi ấy chẳng phải Lục Giai Giai sẽ sống thảm hơn hay sao?
Một bông hoa có xinh đẹp bao nhiêu gặp phải loại người như Tiết Ngạn, cho dù có đẹp cỡ mấy cũng sẽ úa tàn cả thôi.
Nói không chừng có một ngày Lục Giai Giai cũng sẽ biến thành thiếu phụ luống tuổi vừa xấu vừa khó coi.