Lục Thảo co rụt cổ, nếu như để mẹ Lục biết cô ta lừa Lục Giai Giai theo đuổi đàn ông, còn là người nghèo như nhà họ Tiết, kiểu gì thím hai cũng sẽ lột da cô ta mất!
“Không có gì ạ, cháu chỉ đang nói chuyện với chị họ thôi, trong nhà có chút chuyện, cháu đi trước ạ.” Lục Thảo hoảng loạn đi về phía cổng nhà mình.
Mẹ Lục cảm thấy không đúng, đi đến trước mặt Lục Giai Giai hỏi: “Nó nói gì với con?”
“Không có gì ạ.” Lục Giai Giai làm như không có chuyện gì, nhưng trong đầu lại đang nhanh chóng nghĩ về lời của Lục Thảo.
Cô nhấc chân đi vào nhà, vừa đảo mắt đã nhìn thấy chị dâu Lý ở cách đó không xa cầm cái giỏ rời đi, bên trong đựng ít rau trồng trong nhà.
Mẹ Lục thuận theo hướng mà Lục Giai Giai nhìn qua, chợt lắc đầu bảo: “Mẹ góa con côi sống thật không dễ gì, trong nhà không có đàn ông thật sự không được, vài ngày trước con trai nhà cô ta ngã gãy chân, Tiết Ngạn và Vương Vệ Quốc bỏ làm công điểm buổi chiều mới kéo được người lên thị trấn khám bệnh, vừa rồi mẹ thấy cô ta tặng đồ cho nhà họ Vương, còn suýt chút nữa thì quỳ xuống.”
Bây giờ mẹ Lục nghĩ lại, bốn đứa con trai cũng chỉ có chút trác dụng như vậy, sau này con gái bà ta không cần lo không có người giúp đỡ.
“Còn có người khác đi cùng ạ.” Lục Giai Giai sững sờ: “Con tưởng chỉ có mình Tiết Ngạn.”
Mẹ Lục liếc mắt nhìn con gái với vẻ đăm chiêu, tuy rằng rất không muốn nói lời hay gì đó thay Tiết Ngạn, nhưng đây cũng là việc tốt cứu người, bà ta cũng không thể bôi nhọ người ta được.
“Còn không phải sợ đồn ra lời đàm tiếu gì đó hay sao?”
Lục Giai Giai xoa mũi, có hơi khó hiểu: “Nhưng vẫn đầy tin vịt ra đấy mà.”
“Đừng để ý mấy bà già đó, cho dù là mấy người đi đều sẽ đổ hết lên người Tiết Ngạn cả thôi.” Mẹ Lục lại gần Lục Giai Giai, nhỏ giọng nói: “Trước đây mấy người đó đều trồng trọt trên đất nhà Tiết Ngạn, dựa theo quy tắc trước đây thì nhà họ Tiết chính là chủ của mấy bà đó, bọn họ đều dựa vào nhà họ Tiết để ăn cơm, bây giờ đột nhiên nhà họ Tiết có địa vị thấp hơn nhà bọn họ, còn không phải sẽ ra sức giẫm đạp hay sao.”
Lục Giai Giai lập tức hiểu ra.
Có vài người thích thông qua cách sỉ nhục người có địa vị cao hơn mình ngày trước để giành được cảm giác thỏa mãn.
Mẹ Lục càng nói càng hăng hái: “Con không biết đâu, trước đây mấy bà cô đó đều khom lưng gọi Tiết Ngạn là thiếu gia, con chưa từng thấy cảnh đó đâu, nhưng bây giờ thì hay rồi, trở mình làm chủ nhân, cảm thấy trước kia mất thân phận nên ra sức giẫm người ta xuống. Theo mẹ thấy thì mấy người đó chơi quá dơ, trước đây nhà họ Tiết cũng không tồi, lúc hạn hán lũ lụt còn miễn tiền thuê cho, có không ít người nhận lợi ích của nhà họ Tiết.”
“…” Lục Giai Giai hỏi vấn đề mấu chốt: “Vậy trước đây nhà chúng ta cũng gọi Tiết Ngạn là thiếu gia sao ạ?”
“Cái này… con đi hỏi cha con ấy.” Mẹ Lục quay người đi vào nhà.
Lục Giai Giai ăn cơm mà không sao yên lòng nổi, trên bàn cơm đột nhiên cô nghĩ đến ngày mai phải lên thị trấn nên nói với Lục Nghiệp Quốc: “Anh tư, ngày mai khi nào anh đi thì gọi em với nhé, em muốn lên thị trấn.”
“Được.” Lục Nghiệp Quốc nhoẻn miệng cười: “Đến khi ấy anh tư sẽ chọn một chỗ ngồi tốt cho em.”
Lục Giai Giai gật đầu.
Ăn xong cơm tối, sắc trời hoàn toàn tối đen, người trong nhà bận làm thịt hoẵng hun khói, Lục Giai Giai lại kéo Lục Nghiệp Quốc vào phòng mình.
“Em gái, sao thế?”
“Có chuyện.” Lục Giai Giai chỉnh xong mái tóc của mình sau đó đứng thẳng người, hỏi: “Anh cảm thấy em thế nào?”
“Thế nào là sao?” Lục Nghiệp Quốc gãi đầu.
Lục Giai Giai nôn nóng, ngón tay khua qua khua lại trên người: “Chính là có sức hấp dẫn gì không ấy?”
Lục Nghiệp Quốc khó hiểu: “… Đẹp.”
“Không phải nhìn như thế, là nhìn bằng ánh mắt của một người đàn ông ấy.” Lục Giai Giai chỉ hận không thể vặn thẳng đầu Lục Nghiệp Quốc lại.
Ai kêu ở nhà chỉ có anh tư cô chưa kết hôn, chỉ có thể hỏi anh ta.
“Ý là sao vậy em?”
“Ừm… chính là nếu anh là một người đàn ông thì anh có thích em như vậy không?”
“Anh vốn là đàn ông mà!” Lục Nghiệp Quốc ngơ ngác.
Cái gì mà nếu anh ta là một người đàn ông? Dùng hai chữ nếu như làm gì?