“Lục Thảo…” Lục Giai Giai thì thầm cái tên này một lần, lúc này mới nhớ ra bọn họ quên gọi Lục Thảo đi cùng.
Lục Nghiệp Quốc cũng vừa mới nhớ ra Lục Thảo, anh ta nhìn ra sau, phát hiện chỗ ngồi đã sớm bị chiếm hết sạch rồi.
“…”
“Anh tư, sao anh không gọi em?” Lục Thảo thở hồng hộc chạy đến bên cạnh xe, nhìn vào trong thùng xe, phát hiện ra đều đã bị người chen kín hết rồi.
Cô ta sững sờ rồi nhìn về phía Lục Giai Giai: “Chị họ, chị không chiếm chỗ hộ em sao?”
Thật sự không có. Lục Giai Giai liếc mắt nhìn xung quanh, khi quay đầu lại liếc thấy Tiết Ngạn ở bên cạnh mình.
Động tác của cô hơi đơ lại vài giây, sau đó chậm rãi quay đầu nói với Lục Thảo: “Hình như… hết chỗ rồi, còn nữa, không phải cơ thể của bác gái cả Lục không thoải mái sao? Hay là ngày mai cô hãy đi sau?”
Sắc mặt của Lục Thảo tối tăm, cảm thấy Lục Giai Giai không hề coi trọng cô ta một chút nào cả.
Máy kéo còn đang vang ầm ầm, không lái cũng tốn dầu, Lục Nghiệp Quốc vội vàng liếc mắt nhìn thanh kim loại để trống bên trái: “Có người đàn ông nào chịu ngồi lên thanh kim loại bên cạnh, nhường một chỗ cho con gái không?”
Nơi này có rất nhiều bùn đất, bên dưới thanh kim loại chính là bánh xe lớn, lắc lư chòng chành rất không an toàn, thường đều là đàn ông như Triệu Xã Hội ngồi.
La Khinh Khinh có hơi phiền lòng vì Lâm Phong ngồi bên cạnh mình, bây giờ cơ hội tới rồi, cô ả bảo: “Lâm đại ca, anh ngồi ở đó đi.”
Lâm Phong nghĩ ngợi, tuy luyến tiếc La Khinh Khinh nhưng vẫn xuống xe ngồi lên thanh kim loại.
La Khinh Khinh giả bộ tốt bụng đỡ Lục Thảo lên xe, Lục Thảo cũng không cảm ơn câu nào, ngược lại còn nói: “Trí thức Lâm, hôm nay anh nhường chỗ cho tôi nhất định sẽ có được vận may, nói không chừng chuyện trong lòng sẽ thành đấy.”
Tin đồn cô ta là phúc tinh người trong toàn thôn đều biết, Lâm Phong ngại ngùng liếc mắt nhìn La Khinh Khinh, ý tứ rất rõ ràng.
Sắc mặt của La Khinh Khinh lập tức trở nên khó coi, chỉ hận không thể đẩy Lục Thảo xuống.
Lục Giai Giai nhìn ba người tài năng trước mặt mà cũng đến cạn lời.
Chiếc xe rất nhanh đã khởi động, con đường cũng không dễ đi, lắc lư chòng chành, mới đầu Lục Giai Giai bất cẩn va vào cánh tay của Tiết Ngạn còn biết chú ý mà rụt lại.
Nhưng sau đó suy nghĩ lại thay đổi, không phải cô muốn dụ dỗ Tiết Ngạn hay sao? Sao có thể lãng phí một cơ hội tốt như vậy được?
Phần lớn con đường đều lồi lõm, khi máy kéo khởi động thùng xe cũng sẽ rung chuyển, cơ thể va vào thùng xe không ngừng xóc nảy.
Các ông các bà đặc biệt tò mò tỏ vẻ: “Khỏi phải nó, vẫn là đồ chạy bằng dầu này tốt hơn, mông tôi ngồi lên trên đây lắc lư như tẩm quất ấy.”
“Đúng đó, thật thoải mái, tuy hơi rung lắc nhưng chạy rất nhanh.”
Các bà các ông híp mắt hưởng thụ.
Lục Giai Giai: “…”
Người trên xe nghiêng ngả lắc lư, vì rất chật chội nên gần như mọi người đều xô vào nhau.
Lục Giai Giai chạm vào Tiết Ngạn rồi lại đụng vào Tiết Ngạn, cũng không ai cảm thấy có gì khác thường.
Lần đầu tiên cô cố ý làm như thế mặt còn đỏ tưng bừng, đành cúi đầu để phòng ngừa có người phát hiện ra.
Vừa vặn mùi dầu máy bốc ra từ máy kéo rất khó ngửi, cô vùi cái đầu nhỏ vào khuỷu tay, vừa rung vừa lắc, đuôi tóc buộc chặt quật tới quật lui lên cánh tay Tiết Ngạn.
Khi xóc nảy dữ dội nhất, cái đầu nhỏ sẽ huých lên cánh tay anh.
Tiết Ngạn cảm thấy không khí cũng nóng dần lên, đặc biệt là cô gái nhỏ ngồi ngay bên cạnh có thể khiến anh có phản ứng bất cứ lúc nào này.
Tiết Ngạn co rụt chân vào ngực, sắc mặt nặng nề, lạnh lùng giống như một viên đá thối, nhưng cơ thể lại nóng phát bỏng như cái lò lửa bùng cháy vậy.
Lục Giai Giai cố gắng cọ rồi lại cọ, Tiết Ngạn bị dày vò sắc mặt càng lạnh hơn, gần như môi mím chặt thành đường thẳng, anh nhích người qua một bên.
Một bên khác của Tiết Ngạn là một thanh niên, vị trí của anh ta vốn đã không lớn, bị Tiết Ngạn chen thế gần như dán lên thành sắt.
Lục Giai Giai cọ hết nửa đường, mặt vẫn luôn vùi vào khuỷu tay, cuối cùng lén lút liếc nhìn phản ứng của Tiết Ngạn, thấy anh vẫn như thường, không có biểu hiện mất tự nhiên và bất an gì.