Lục Giai Giai vẫn nên gả cho Tiết Ngạn thì tốt hơn.
Cô gái trẻ tuổi đi vào cùng Tôn Thành Trúc ngơ ngác một lúc, sau đó cũng tiến lên kéo Tôn Thành Trúc, cô ta lén lút trừng mắt nhìn Lục Giai Giai rồi nói: “Anh Tôn, không phải anh nói sẽ cùng em đi mua quần áo sao? Sao lại không để ý đến người ta.”
Tôn Thành Trúc gạt bàn tay bám trên cánh tay mình của cô gái ra: “Cô thích gì thì cứ lấy, cách tôi xa một chút.”
Anh ta lại hỏi nhân viên bán hàng nữ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sau khi hiểu xong trực tiếp chỉ vào cái váy trắng đó, đôi mắt liếc qua Lục Giai Giai: “Gói lại cho cô ta.”
Cô gái: “...”
Lục Giai Giai: “...” Đây chính là khí tức Vương Bá trăm nghe không bằng một thấy sao?
Nếu là cô, cô đã bứng sạch toàn bộ trung tâm thương mại, sau đó tự mình làm ăn rồi.
“Lục Giai Giai, chúng ta nói chuyện một chút.” Tôn Thành Trúc dẫn đầu đi ra ngoài.
Lục Giai Giai đảo tròng mắt rồi cũng đi ra ngoài.
Tóm lại vẫn phải hiểu rõ tình hình trước đã.
…
Lục Giai Giai chọn đứng bên cạnh đường lớn có dòng người qua lại nhiều nhất, cô nhìn đối tượng tin đồn trước mặt mình với vẻ lo lắng.
Nghe lời của đối phương thì hình như cô rất có lỗi với anh ta.
“Có lời gì thì anh nói đi.” Lục Giai Giai và Lục Thảo đứng sóng vai nhau.
Tôn Thành Trúc lẩm bẩm, muốn rút điếu thuốc ra nhưng nghĩ đến Lục Giai Giai vô cùng ghét mùi thuốc nên đành nhịn lại.
Anh ta nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng trẻo của cô: “Cô xác định muốn nói ở đây sao?”
“Tôi cảm thấy tới đây rất tốt.”
“Đi thôi, tới quán ba bữa.” Tôn Thành Trúc nhấc đôi chân dài, dẫn đầu đi đằng trước.
Lục Giai Giai đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, sau đó quay người đi về một hướng khác.
Không nói thì không nói, cô chẳng muốn để ý đến anh ta.
Tôn Thành Trúc đi được vài bước quay đầu lại nhìn, thấy Lục Giai Giai đang đi về phía ngược với anh ta, cơn giận lập tức bốc lên đỉnh đầu, anh ta chạy qua túm cánh tay của Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai không ngờ giữa chốn đông người mà người đàn ông này còn dám ra tay, gương mặt xinh đẹp chợt lạnh như băng: “Anh còn không buông ra là tôi sẽ hét lên đấy!”
Tôn Thành Trúc thẹn quá hóa giận buông cổ tay của Lục Giai Giai ra, anh ta tức giận kèm thêm bất đắc dĩ: “Rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với em hả? Không phải em nói thích bánh bao thịt ở quán ba bữa hay sao?”
Anh ta cúi mắt, trông giống như chú chó bị vứt bỏ, thấp giọng bảo: “Tôi làm như vậy còn không phải muốn khiến em vui vẻ à.”
Lục Giai Giai: “...”
Lục Thảo thấy người đàn ông trước mặt si tình với Lục Giai Giai như vậy, trong lòng cô ta khó chịu, chỉ có thể không ngừng an ủi mình rằng cô ta vẫn còn Châu Văn Thanh, đây chính là người đàn ông mà Lục Giai Giai không thể có được.
“Tôi thật sự không nhớ anh là ai!” Lục Giai Giai cũng rất bất đắc dĩ, tùy tiện tìm cái cớ: “Sau một lần sốt cao, trí nhớ của tôi không còn trọn vẹn, không thể nhớ được rõ ràng.”
Đôi mắt của Tôn Thành Trúc lại sáng ngời: “Là vì tôi rời đi nên em mới sốt cao sao?”
Anh ta nghe nói thích một người vì quá yêu nên mới quên đi.
Anh ta đi đến trước mặt Lục Giai Giai với vẻ mừng rỡ: “Giai Giai, hai năm trước chắc chắn em thích tôi, bằng không làm sao có khả năng lại quên mất tôi được.”
Lục Giai Giai đáp một cách rất thành thật: “... Chắc không phải đâu.”
Tôn Thành Trúc: “...”
Cô mím môi, lại hỏi tiếp: “Anh tên là gì?”
“Tôn Thành Trúc, tôi tên Tôn Thành Trúc, em có thể nhớ ra chưa?”
Tôn Thành Trúc kích động lại tiến sát tới, Lục Giai Giai giơ tay chặn lại, lùi về sau một bước: “Anh bình tĩnh một chút, để tôi nhớ đã.”
Tôn Thành Trúc, Tôn Thành Trúc, nghe có hơi quen, hình như trong sách không có tình tiết về anh ta.
Cô lại nghiêm túc nghĩ ngợi, đối phương nói hai năm trước anh ta rời đi, vậy cũng có nghĩa hai người bọn họ quen biết nhau khi ở đoàn văn công, lúc đó còn vô cùng nghèo...
Trong đầu Lục Giai Giai lóe lên một vài hình ảnh, có Tôn Thành Trúc, còn có một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất thời thượng.
“Em sao thế?” Tôn Thành Trúc thấy sắc mặt cô hơi khó coi.
Lục Giai Giai nhíu mày: “Không sao, chúng ta tới quán ba bữa nói chuyện đi.”