Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 258 - Chương 258: Anh Ấy Có Phản Ứng 1

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 258: Anh ấy có phản ứng 1

Lục Thảo vừa đi qua: “…”

Lục Giai Giai gật đầu nở nụ cười, tầm nhìn vẫn luôn hướng về phía xa, cũng không biết có phải do khẩn trương quá hay không mà móng tay bất cẩn cứa ra một vết nhỏ trên đầu ngón tay.

“A!”

Lục Giai Giai cúi đầu nhìn.

Trên đầu ngón tay trắng nõn có một vết nhỏ, vết thương rất nông, không có máu chảy đầm đìa nhưng chút da thịt bị thương đó lại đỏ au.

Cô ngây người, càng hoảng hơn.

Đây không phải là báo nguy trước thường thấy hay sao? Thường thì nếu như người thầm nghĩ đến xảy ra chuyện gì đó? Trong phim không phải cốc trà rơi vỡ thì chính là ngọc bội vỡ.

Tiết Ngạn sẽ không thật sự bị bắt đấy chứ? Tuy năng lực hành động của anh mạnh nhưng lỡ như mấy tập thể đó vây bắt anh thì phải làm sao?

Lại qua mười mấy phút nữa, Lục Giai Giai có hơi không kiềm chế được, cô đứng dậy, định đi hỏi thăm tình hình nhưng lại không biết nên bắt tay vào từ đâu.

Đúng lúc này có hai người mặc đồng phục chậm rãi đi tới từ cách đó không xa.

Lục Giai Giai hơi dừng lại rồi đi đến bên cạnh Lục Nghiệp Quốc.

“Các người là người của thôn Tây Thủy phải không?” Một người cầm sổ ngẩng đầu hỏi.

Những người có mặt ở đó đều sợ hết hồn, Lục Giai Giai gật đầu: “Chúng tôi là người từ thôn Tây Thủy, sao vậy ạ?”

“Trong thôn các người có người tham gia đầu cơ trục lợi, các người có biết tình hình không?”

Các thôn dân sợ muốn chết, lớn tiếng lắc đầu: “Không có, chúng tôi không biết, chúng tôi chỉ tới từ cùng một thôn, những cái khác không biết gì đâu.”

“Là ai vậy?” Lục Giai Giai vội vàng hỏi.

“Trước mắt chúng tôi vẫn chưa thể tiết lộ thông tin này, đợi điều tra rõ ràng rồi nói sau, các người không cần đợi nữa, đi trước đi, kêu đại đội trưởng của thôn các người ngày mai tới đây.”

Hai người nói xong rồi đi, không tiết lộ một chút thông tin nào về người đầu cơ trục lợi đó với bên ngoài.

Đột nhiên Lục Giai Giai không đứng nổi nữa, cô ngồi xổm xuống đất, hai tay đặt trên đầu gối mình, hai mắt thất thần.

“Em gái, em sao vậy?” Lục Nghiệp Quốc sợ muốn xỉu.

Lục Giai Giai cứng ngắc lắc đầu.

“Các người nói ai vậy?” Có người đếm số người vẫn chưa quay về.

Bà Vương nhìn Lục Giai Giai, đột nhiên nghĩ đến Tiết Ngạn đã ngồi bên cạnh cô khi tới đây: “Tiết Ngạn, không phải Tiết Ngạn đấy chứ?”

“Đúng, đúng, nhà Tiết Ngạn nghèo như thế, nói không chừng là cậu ta thật đó, tôi thấy người như bọn họ không quen sống cuộc sống nghèo khổ, muốn sống tốt đến phát điên rồi.”

“Bà nhìn xem đến bây giờ cậu ta vẫn chưa trở về, nói không chừng là cậu ta thật rồi, thật đúng là chuyện gì cũng dám làm.”

“Phen này bị bắt cũng phải mấy năm ấy chứ? Chắc phải ba, bốn năm, nghiêm trọng hình như còn mười mấy năm.”

“Không phải anh ấy đâu!” Lục Giai Giai quay đầu trừng mắt nhìn mấy thôn dân đang đàm tiếu đó: “Bây giờ kết quả vẫn chưa có, tại sao các người cứ phải đoán mò vớ vẩn thế nhỉ? Tiết Ngạn đã làm gì các người hả? Nói đến thịt, vụ thu hoạch các người đã lấy miễn phí của nhà họ Tiết vài cân thịt heo, được lời của người khác tại sao còn ở sau lưng nói xấu người ta?”

Cô gái trẻ nhìn bọn họ với ánh mắt hung dữ, đôi mày nhíu chặt, xem chừng đã bị chọc giận rồi.

Mấy thôn dân vừa rồi còn đàm tiếu đó cũng hơi xấu hổ, dù sao Lục Giai Giai nói cũng là sự thật, lúc bọn họ thu hoạch quả thật đã hưởng thơm lây từ nhà họ Tiết.

Ngay lúc hai bên đang giằng co thì sau người Lục Giai Giai truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Sao vậy?”

Lục Giai Giai ngẩng đầu.

Tiết Ngạn đứng ở chỗ cách cô mấy mét, vẻ mặt lạnh lùng, dáng người cao lớn hắt xuống một cái bóng trước người anh, anh nhìn Lục Giai Giai với đôi mắt chợt ửng hồng, lại thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Tiết Ngạn vừa dứt lời, tầm nhìn lạnh lùng đã rơi lên phía sau người cô, mỗi một người nhìn thấy anh đều không khỏi dời tầm mắt đi.

Lục Giai Giai thấy Tiết Ngạn không sao cũng thở phào nhẹ nhõm, cô mím môi, chỉ chực khóc.

Làm cô sợ muốn chết, rõ ràng biết xác suất Tiết Ngạn xảy ra chuyện rất nhỏ, nhưng cô vẫn sợ.

Lục Giai Giai cắm đầu leo về xe, cầm cái ghế nhỏ của mình tìm một chỗ ngồi, sau đó cúi đầu bình ổn tâm trạng.

Cô rất ghét bản thân mình, rõ ràng nói không khóc nhưng vẫn muốn khóc.

 


Bình Luận (0)
Comment