Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 274 - Chương 274: Rốt Cuộc Là Sai Ở Đâu?

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 274: Rốt cuộc là sai ở đâu?

Anh ta liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa, tròng mắt đảo một vòng: “Mẹ kêu chị sáu ly hôn đi, chị ấy còn có thể gả đi nữa mà, lão Vương ở thôn bên vừa mất vợ, bây giờ đang bỏ sính lễ cao lấy vợ đó.”

Mẹ Lục sững sờ, đột nhiên hiểu ra.

Đúng vậy, Điền Kim Hoa ly hôn rồi vẫn có thể gả đi, vậy chẳng phải bà ta lại có thể thêm một phần sính lễ nữa hay sao?

Tiết Ngạn đi đến cái sân hôm qua.

Người gầy đen nhìn thấy anh vào lập tức đi lên đón: “Anh Tiết, anh tới đấy hả, làm tôi hết hồn, hôm qua làm cũng căng quá, tôi sợ anh gặp chuyện gì đó.”

“Tôi có cách của tôi.” Tiết Ngạn lấy cái sọt xuống, bên trong phủ cỏ khô để che lấp: “Giống hôm qua.”

“Giống hôm qua?” Gầy đen sững sờ: “Chuyện hôm qua ầm ĩ lớn như thế, hôm nay kiểm tra càng nghiêm hơn, hay là hôm nay lấy ít hơn nhé.”

Tiết Ngạn trầm giọng: “Không sao.”

Anh mang thịt rời đi, tới quán ba bữa trước.

Một khoảng thời gian trước, anh từng cứu một bé trai suýt thì bị bắt cóc, cha của bé trai này chính là đầu bếp ở quán ba bữa.

Anh ta chắc chắn sẽ không phản bội anh.

Thịt mà Tiết Ngạn mang tới rất nhanh đã bán xong, anh lại trở về lấy thịt, ngồi xổm ở gần hợp tác xã tiêu thụ, nhìn thấy có người không mua được thịt nên đi qua.

Chưa đến một tiếng đồng hồ, thịt mà anh mang ra lại gần bán hết sạch.

Ngay lúc anh đang tìm một mục tiêu mới thì có người nhà nước chú ý đến anh.

Trước khi Tiết Ngạn bán đồ đã sớm tìm hiểu rõ toàn bộ đường đi gần đó, cơ thể anh cường tránh, chạy lại nhanh, vòng trái vòng phải vài cái đã biến mất trước mắt người khác.

“Đậu má, người đâu rồi?” Người nhà nước đuổi được vài bước đã không tìm thấy người đâu.

Người bên cạnh cũng hơi mơ hồ: “Nhìn lầm chăng?”

“…”

Bên này, Tiết Ngạn kéo thấp vành nón, chạy đến một con đường khác, anh rất nhanh đã bán nốt phần thịt cuối cùng.

Một buổi sáng ngắn ngủi đã kiếm được hơn hai mươi đồng tiền.

Anh lấy cái bánh ngô cuối cùng trong sọt ra, ngồi bên vệ đường gặm.

Tiết Ngạn ăn được vài miếng, cổ họng lại hơi khô, anh cưỡng chế nuốt xuống, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lục Cương Quốc và người nhà họ Điền.

Điền Kim Hoa cúi đầu, mẹ Điền đứng bên cạnh cô ta nhỏ giọng nói: “Mày sợ cái gì? Con trai ở bên mày rồi còn có gì mà phải sợ? Đứa trẻ Đại Sơn này không phải đã nói rồi sao, nó không cần cha chỉ cần mẹ, con trai đã bị mày nắm thóp trong tay, mày còn có gì mà phải sợ nữa?”

“Sao lại thành ra thế này, con không muốn ly hôn.” Đến thị trấn mà Điền Kim Hoa vẫn không dám tin, cô ta cúi đầu nhìn chân với ánh mắt mơ hồ.

Cô ta tưởng mình không có khả năng ly hôn với Lục Cương Quốc, nhưng vẫn tới đây ly hôn.

Rốt cuộc là sai ở đâu? Không phải cô ta chỉ theo cha mẹ về nhà một chuyến thôi sao?

“Thế này cái gì?” Mẹ Điền nhìn Điền Kim Hoa ngây người.

Mặt mũi Điền Kim Hoa đã sớm gầy rộc đi, hốc mắt hõm sâu, bây giờ dại ra không có tiêu cự, trông lại càng giống một tên ngốc hơn.

Bà ta duỗi tay nhéo Điền Kim Hoa một cái: “Mày có tinh thần một tí cho tao, ly hôn cũng có gì đâu, vừa rồi tao đã nói con trai bị mày nắm trong tay rồi, đợi Lục Cương Quốc nhớ con hiển nhiên sẽ tái hôn với mày thôi.”

“Thật sao?” Điền Kim Hoa càng ngây người hơn.

Mẹ Điền cắn răng, nếu không phải trên đường có nhiều người thì bà ta đã có thể vung tay đánh rồi: “Nghe mẹ không sai đâu.”

Bà ta còn chưa dứt lời đã cấu Điền Kim Hoa một cái.

Tiết Ngạn nhìn vẻ mặt đau đớn của Điền Kim Hoa mà nhíu mày, anh dời tầm nhìn đi trông thấy Lục Cương Quốc đi phía sau, trong đầu tự động hiện lên Lục Giai Giai.

Tuy Lục Giai Giai rất được người nhà họ Lục yêu chiều nhưng bản thân cô cũng rất thích người nhà mình, đánh đổi rất nhiều vì người nhà.

Con người Lục Cương Quốc này quá mức hàm hậu, lại là anh hai của Lục Giai Giai, Tiết Ngạn sợ xảy ra chuyện gì đó nên đi theo phía sau mấy người từ xa.

Anh từng trải qua một khoảng thời gian thấp thỏm bất an nên năng lực phản trinh sát vô cùng mạnh, theo đuôi bọn họ lại không có một ai phát hiện ra điểm khác thường.

Thi thoảng gặp phải người nhà nước, Tiết Ngạn cũng có thể bình tĩnh tự nhiên đi ngang qua.

Đến cục dân chính, Lục Cương Quốc lấy vải bọc trong túi ra, ngón tay gỡ từng chút một, lộ ra sổ hộ khẩu bên trong.

 


Bình Luận (0)
Comment