Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 281 - Chương 281: Lục Giai Giai Lại Làm Gì Anh Cả Của Mình Nữa Rồi?

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 281: Lục Giai Giai lại làm gì anh cả của mình nữa rồi?

Lục Giai Giai im lặng một lúc rồi bảo: “Năm nay Tiểu Hảo tám tuổi, tính ra thì cũng bằng độ tuổi nhập học của Tiểu Hoa, năm nay vẫn chưa tính là muộn.”

“Anh hai con cũng là đồ ngốc, chuyện gì cũng phải nghe người khác sắp xếp, nếu như năm nay mẹ không nhắc thì chỉ sợ nó cũng không nghĩ đến.” Mẹ Lục cắn răng: “Nhất định phải tìm một cô vợ lợi hại cho nó, nó chỉ là một con trâu, chỉ cần cắm đầu làm việc là được, chuyện trong nhà vẫn phải có một người vợ thông minh làm chủ.”

Tiết Ngạn về nhà tắm một cái, thay một bộ quần áo khác rồi nằm lên giường, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Cha Tiết và Tiết Dương đã ngủ say nhưng Tiết Khiêm thì ngủ chập chờn, sau khi Tiết Ngạn lại quay người một lần, cậu bé bất đắc dĩ ngồi dậy: “Anh cả, anh sao thế?”

Lục Giai Giai lại làm gì anh cả của mình nữa rồi?

Tiết Ngạn gấp một chân ngồi dậy, nhìn về phía Tiết Khiêm với ánh mắt nặng nề, hé miệng rồi lại đóng.

“Anh cả, rốt cuộc là sao thế?” Tiết Khiêm truy hỏi.

“Em nói…” Tiết Ngạn thấp giọng: “Hôm nay khi anh nhìn thấy một nam một nữ trong thị trấn.”

Tiết Khiêm gật đầu, khỏi cần đoán thì cậu bé cũng biết một nam một nữ đó là ai.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó… có hơi kỳ quái, hình như cô gái đó bị thương ở chân, người đàn ông cõng cô ấy, nhưng sau khi người đàn ông đi rồi, chân của cô gái đó lại không sao, em nói xem cô ấy có ý gì?”

Giọng nói của Tiết Ngạn trầm thấp, nói một chữ lại dừng một lát có vẻ rất cứng nhắc, cũng không biết có phải vì nguyên nhân khác hay không mà tần suất chớp mắt vô cùng cao.

“…” Tiết Khiêm mím môi với vẻ bất đắc dĩ.

Đạo lý đơn giản như thế, với trí thông minh của anh cả chắc chắn có thể sớm đoán ra được chứ, bây giờ nói với cậu bé chính là muốn nghe cậu bé chính miệng nói ra.

Quá khó hiểu, cậu bé thậm chí còn nghi ngờ anh cả mình đang cố tình thể hiện tình thương mến thương.

Tiết Khiêm rất phối hợp đáp: “Quá đơn giản, chắc chắn là cô gái đó thích người đàn ông này cho nên mới muốn cố tình thân cận anh ta.”

“Thật sao?” Trái tim của Tiết Ngạn lại đập điên cuồng.

Tiết Khiêm nhân lúc trời tối vẫn chưa nhìn rõ mà đảo trắng mắt lên nóc nhà, rất kiên định đáp: “Vâng.”

Phun một chữ này xong, cơ thể thẳng tắp ngả ra sau: “Buồn ngủ rồi, em ngủ đây.”

Tiết Khiêm vốn cho rằng sau khi nói xong chuyện này thì Tiết Ngạn chắc hẳn có thể ngủ được, nhưng kiến thức của cậu bé quá nông cạn, không biết giữa nam nữ yêu đương là thế nào.

Tốc độ quay người của Tiết Ngạn càng nhanh hơn.

Đôi mắt anh nhìn thẳng lên trần nhà, rõ ràng đã đêm khuya nhưng lại không hề buồn ngủ chút nào, nghe tiếng mưa xối xả bên ngoài mà càng thêm phiền muộn.

Vì trời mưa khiến căn phòng mà Đại Sơn và Đại Phi ở dột.

Bắt đầu từ lúc Đại Sơn đi theo Điền Kim Hoa vẫn luôn nằm chung trên một giường đất với Đại Phi.

Chỗ Đại Phi nằm bị dột nước, nó đứng trên giường, tố cáo với mẹ Điền: “Bà nội, cháu muốn đổi chỗ với Đại Sơn mà nó không đổi với cháu, đây là nhà cháu, dựa vào cái gì nó không đổi với cháu?”

Trong tay mẹ Điền cầm cái bình sứ, sắc mặt lại nặng nề.

Bà ta đã nhịn Đại Sơn mấy ngày nay rồi, cũng không phải cháu nội của bà ta mà ngày nào cũng nhàn rỗi ở nhà.

Nếu không phải đang đợi người nhà họ Lục tới cứu cậu bé thì bà ta cũng sẽ không hầu hạ Đại Sơn lâu như vậy.

Nhưng… mẹ Điền nắm chặt cái bình trong tay.

Qua nhiều ngày như vậy rồi hình như nhà họ Lục thật sự không cần đứa cháu trai cả này.

Có một lần bà ta cố tình thơm Đại Sơn ở trước mặt Lục, kết quả người ta chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một cái, thậm chí khi rời đi mặt còn mang theo châm biếm.

Đến bây giờ mẹ Điền cũng không hiểu được tại sao lại có người không thích cháu trai cả?

Bà ta càng nghĩ càng tức giận, nổi nóng quát Đại Sơn, hoàn toàn không còn hòa nhã như lúc trước nữa: “Còn không mau đổi chỗ với anh họ mày đi, đây vốn là giường của nó!”

Giọng nói của bà ta quá sắc bén, gương mặt lạnh lùng rất đáng sợ, Đại Sơn rụt cổ nhưng lại không chịu nhận thua: “Không phải bà nói sau này chỗ này là của cháu sao?”

“Cái gì của mày? Đây là đồ của nhà họ Điền bọn tao.” Mẹ Điền đi qua đặt cái bình sứ ở chỗ dột nước rồi túm áo Đại Sơn kéo về chỗ dột.

 


Bình Luận (0)
Comment