Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 3 - Chương 3: Tiết Ngạn

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 3: Tiết Ngạn

Trong nhà thấy Lục Giai Giai thích Châu Văn Thanh như vậy, tuy rằng ghét bỏ anh ta nho nhã yếu đuối không nuôi được gia đình, nhưng vẫn chủ động nhắc đến chuyện cưới xin của hai người.

Ai ngờ Châu Văn Thanh lại từ chối ngay tại trận, hơn nữa còn đường hoàng nói thẳng: “Cháu chỉ coi Giai Giai thành chiến hữu sóng vai tác chiến, thân như em gái trong nhà chứ không có suy nghĩ gì khác đối với cô ấy.”

Lời này vừa nói ra, cha Lục đã lập tức nổi giận ngay tại trận.

Ông ta là nông dân, không hiểu đạo lý lớn nhiều như vậy nhưng ông biết thanh niên trí thức này vẫn luôn đùa giỡn con gái như khỉ. Không chỉ làm hỏng danh tiếng của con gái ông ta, mà còn có được không ít lợi ích.

Cha Lục cười lạnh rời đi, về nhà kiên quyết không cho “Lục Giai Giai” tiếp xúc với Châu Văn Thanh nữa.

“Lục Giai Giai” cũng là người cương cường, máu dồn lên não trực tiếp đi nhảy sông.

Vừa vặn Tiết Ngạn cứu được.

Thôn Tây Thủy vẫn luôn một quy định bất thành văn, một người đàn ông cứu một cô gái, nếu như hai nhà đều không có ý kiến gì có thể kết thành thông gia.

Tuy rằng bây giờ là thời đại mới, quy tắc này nói bỏ là bỏ, nhưng lời đồn và nói nhảm cũng không ít.

“Lục Giai Giai” tức phát điên, chỉ sợ ngày nào đó Tiết Ngạn tới nhà cô ta cầu hôn.

Cô ta lén lút đi tìm Tiết Ngạn, quái gở chế nhạo anh đừng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, trong nhà nghèo ngay cả cơm còn không ăn nổi, đừng hòng lấy được vợ.

Càng đừng nói cô ta lớn lên xinh đẹp như vậy, một tên chó săn như Tiết Ngạn hoàn toàn không xứng với cô ta. Cả đời này của cô ta chỉ thích một người đàn ông là Châu Văn Thanh, ngoại trừ anh ta ra, cô ta cũng chẳng coi trọng người đàn ông nào hết.

Lục Giai Giai thân là người đứng xem mang vẻ mặt lúng túng, hiển nhiên cô nhận ra người đàn ông đã cứu mình trong núi hôm nay chính là Tiết Ngạn.

Chẳng trách anh lại chán ghét cô như thế, đặc biệt là khi cô nói sẽ báo đáp anh.

Chuyện càng quá đáng hơn còn ở phía sau.

Ngày trước trong nhà Tiết Ngạn cũng có chút lai lịch, có đến mười mấy mẫu ruộng tốt, nhưng cũng vì mười mấy mẫu ruộng tốt này mà nhà họ Tiết bị đánh thành hạ cửu lưu.

Nhà họ Tiết phải làm việc nặng nhất, cầm công điểm ít nhất, lúc trước còn phải lo lắng hãi hùng sợ bị lôi đi lao động cải tạo bất cứ lúc nào.

Nhà họ Tiết vô cùng nghèo, hai mươi ba tuổi rồi Tiết Ngạn vẫn chưa lấy được vợ, cha Tiết thương con trai mới mặt dày đi tới nhà họ Lục cầu hôn.

Đừng nói là “Lục Giai Giai” không đồng ý, mà cho dù là con gái lớn lên bình thường trong thôn cũng sẽ không đồng ý.

“Lục Giai Giai” dưới sự thổi phồng của mẹ Lục ở bên ngoài vẫn luôn là hình tượng dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng hôm ấy lại trực tiếp bại lộ hình tượng trước mặt đám đông, cầm đồ mà cha Tiết đưa tới ném ra ngoài cửa.

Trên gương mặt xinh đẹp của cô ta tức phát điên: “Tiết Ngạn còn muốn lấy tôi á, cho dù tôi gả cho chó cũng không gả cho anh ta, không phải chỉ cứu tôi một lần thôi sao, tôi trả cho anh ta là được.”

“Lục Giai Giai” nói xong là chạy, trực tiếp chạy tới bên sông nhấc chân nhảy xuống.

Giống như dự liệu của cô, rất nhanh “Lục Giai Giai” đã được mấy anh trai của cô ta cứu về.

Người nhà họ Lục đều sợ muốn chết luôn rồi, mẹ Lục thương con gái, trực tiếp nói nhà họ Tiết ỷ vào ơn cứu mạng tới đây đòi nợ.

Cha Tiết đứng nguyên tại chỗ với vẻ lúng túng, Tiết Ngạn tới, anh ta lạnh lùng nhìn người nhà họ Lục rồi dẫn cha Lục rời đi, không nói một câu nào cả.

Mà dở dĩ nguyên chủ một mình chạy lên núi lạc đường là vì “Lục Giai Giai” ở nhà mẹ đẻ chẳng làm gì hết, không giặt quần áo cũng không làm việc nhà, cái này cũng thôi đi lại còn lén lút trợ cấp cho Châu Văn Thanh.

Chị dâu thứ hai nhà họ Lục là Điền Kim Hoa vốn chính là một người tính toán chi li, cô ta thấy em chồng mình nhàn rỗi ở nhà chẳng làm gì hết, nhân lúc hôm qua trong nhà không có người mới châm chọc khiêu khích “Lục Giai Giai.”

“Lục Giai Giai” cũng là người nóng tính vô cùng, cầm cái giỏ trong nhà đi lên núi đào cỏ kết quả lạc đường, vào trong núi sâu còn rớt xuống hố.

 


Bình Luận (0)
Comment