Trong ngã rẽ, một cơn gió thổi tới, góc áo màu xanh lục nhẹ nhàng cọ lên cẳng chân của Tiết Ngạn, mang theo chút ngứa ngáy tê dại.
“Ngọt hơn kẹo sao?” Lục Giai Giai lập tức nổi lên hứng thú, muốn xem thử bên trong gói thứ gì, còn chưa mở ra đã nghe thấy mẹ Lục gọi cô.
Cô vội vàng cất bọc giấy dầu vào trong túi đeo chéo màu xanh lục bên người.
Cô đứng ở bên ngoài ngõ nhỏ đó, còn Tiết Ngạn thì đứng bên trong ngõ.
Lục Giai Giai duỗi tay ấn lên ngực Tiết Ngạn đẩy anh lùi lại, nhỏ giọng dặn dò: “Anh đi mau, buổi chiều tới nhà em lấy thịt thỏ nhé.”
Đột nhiên Tiết Ngạn dừng bước chân, Lục Giai Giai có làm thế nào cũng không đẩy được.
Cô nghe thấy tiếng mẹ Lục càng ngày càng gần, gấp đến mức trừng to mắt nhìn anh: “Anh mau đi đi.”
Tiết Ngạn mím môi thành đường thẳng, anh cúi mắt nhìn ngón tay đặt trên ngực mình của Lục Giai Giai.
Ngón tay của cô mịn màng thon dài, nhưng khi ấn lên cũng vô cùng hữu lực, thúc giục anh mau rời đi.
Lục Giai Giai thấy Tiết Ngạn cúi mặt xuống trông có vẻ hơi tủi thân, cô lại thấy hơi khó hiểu.
Không phải bây giờ anh không muốn cho người khác biết hay sao?
Lục Giai Giai rút tay về: “Anh không đi sao?”
Cô không có gì phải sợ cả!
Tiết Ngạn hé miệng, nhưng nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa lại lập tức quay người rời đi.
Lục Giai Giai: “...”
Cô cũng quay người bước ra khỏi ngõ nhỏ, mẹ Lục vừa nhìn thấy con gái đã tiến lên nắm chặt cánh tay cô, nhìn từ trên xuống dưới.
Lục Giai Giai chủ động hỏi: “Mẹ, con không sao, lúc đó con ở với mấy bác gái nữa.”
“Làm mẹ sợ muốn chết.” Mẹ Lục thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó vỗ đùi mình một cái, nổi giận đùng đùng: “Cũng may chuyện hôm nay để con gặp phải, bằng không thằng tư đã bị người khác bắt thóp rồi. Danh tiếng của nhà họ Lục chúng ta cũng hỏng theo, hôm nay trở về mẹ nhất định phải đánh thằng tư một trận, không đánh nó kêu oai oái thì mẹ không phải mẹ nó.”
“...” Lục Giai Giai không hề cầu xin.
Nên để anh tư của cô nhận lấy một bài học nhớ đời, Lục Giai Giai nghĩ ngợi: “Nấu thịt thỏ cũng không cho anh ấy ăn.”
“Ăn thịt thỏ gì?” Mẹ Lục nhìn chằm chằm.
Lục Giai Giai liếc mắt: “Thì chiều nay nấu thịt thỏ ạ, con muốn ăn thịt thỏ.”
“Cũng đúng, ngày nào cũng ăn thịt gà cũng không được.” Mẹ Lục chẳng muốn để ý đến Lục Kiến Quốc nữa mà dẫn con gái về nhà nấu thịt thỏ: “Muốn ăn thịt thỏ hả, hôm nay mẹ sẽ nấu cho con, không phải con thích nhất là vị mẹ nấu hay sao?”
Mẹ Lục nấu cơm số một, đặc biệt là thịt vừa cay vừa tươi thơm, Lục Giai Giai nuốt nước miếng, cô nói: “Mặc kệ anh tư luôn ạ?”
“Quan tâm nó làm gì?” Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Người cũng đã bắt hộ nó luôn rồi, nếu như nó còn không biết phải làm thế nào vậy trên cổ chỉ mọc cục thịt thôi sao?”
Lục Giai Giai nghĩ ngợi: “Con còn tưởng mẹ sẽ đánh La Khinh Khinh chứ.”
“Bà đây chẳng rảnh đánh cô ta đâu.” Mẹ Lục bĩu môi.
Có chút thời gian đó đi nấu thịt cho con gái còn hơn.
Hai người đi về nhà, nửa đường gặp được mẹ Điền đang đánh Đại Sơn.
“Thằng ranh con nhà mày, nửa ngày trời chỉ cắt được có một ít cỏ heo này thôi, mày nói xem tao nuôi mày làm gì hả? Tao nuôi mày làm gì?”
Đại Sơn rụt cổ lại, vừa khóc vừa gào lên: ‘Là Đại Phi, là nó cứ đòi cháu phải chơi với nó.”
“Vây cũng phải cắt cỏ heo đã.” Mẹ Điền trừng mắt, vẻ mặt dữ tợn: “Mày nghĩ mình là cái thá gì hả? Bây giờ mày đã là người nhà họ Điền bọn tao chứ không phải như lúc ở nhà họ Lục nữa đâu, tao nói cho mày biết, ngày mai mày phải ra đồng làm việc cho tao, một ngày nhất định phải kiếm được sáu công điểm, không kiếm được thì bà đánh chết mày!”
“Ra đồng sao ạ?” Đại Sơn sững sờ: “Cháu ở nhà, bà nội chỉ kêu cháu đi cắt cỏ heo, chưa bao giờ bắt cháu ra đồng làm việc hết.”
“Vậy tưởng mày còn đang ở nhà họ Lục sao, tao nói cho mày biết bây giờ...” Mẹ Điền đang ngẩng đầu với vẻ đắc ý thì lại nhìn thấy mẹ Lục.
Đại Sơn trông thấy mẹ Điền không nói gì cũng quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Cậu bé trông thấy mẹ Lục và Lục Giai Giai, vẻ mặt chợt mừng rỡ, nhấc chân định chạy đến bên cạnh hai người: “Bà nội, cô út...”