Đột nhiên cha Tiết có hơi ghét bỏ con trai út: “Có gì mà phải khóc, còn khóc nữa tối nay cha sẽ đánh con một trận.”
Tiết Dương buồn bã lau nước mắt: “Cha đánh con, con cũng không thèm khóc, nhưng cướp thịt thỏ của con thì con phải khóc.”
Tiết Khiêm: “…” Chưa từng thấy ai ham ăn như vậy.
Tiết Ngạn không để ý đến cậu bé mà cúi đầu ăn cơm, nhưng bên tai vẫn luôn có tiếng hu hu vây quanh, nghe mà nhức hết cả đầu.
Tiết Ngạn nhẫn nhịn.
Cuối cùng… mỗi người cho Tiết Dương một miếng thịt thỏ.
Cũng không biết có phải uy lực của thịt thỏ quá mạnh hay không mà nước mắt của Tiết Dương lập tức rút hết về, cậu bé tỏ ra bất ngờ: “Con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa có thịt thỏ là khóc không nổi nữa.”
Dù sao đánh cậu bé thì được, chỉ là không thể thiếu phần ăn của cậu bé.
Tiết Ngạn: “…”
Tiết Khiêm: “…”
Trước khi đi ngủ, Tiết Ngạn thấp giọng cảnh cáo Tiết Dương: “Sau này không được phép nói lung tung trước mặt cô ấy.”
“Gì ạ?” Tiết Dương không hiểu, cậu bé cảm thấy hôm nay mình thể hiện rất tốt mà.
Không chỉ gạt thể diện qua một bên gọi chị Giai Giai mà còn cố gắng tỏ ra mình nghe lời lại hiểu chuyện.
Tiết Ngạn kiềm chế thôi thúc muốn ra tay, cố nặn ra tiếng từ cổ họng: “Sau này đừng nói chuyện trước mặt cô ấy là được.”
“… Em biết rồi.” Tiết Dương quay người sang bên khác.
Cậu bé chẳng muốn nghe lời anh cả đâu.
Anh cả cũng không biết nấu cơm, Lục Giai Giai nấu cơm lại ngon như vậy, sau này nếu cậu bé không nói chuyện với Lục Giai Giai vậy chẳng phải sẽ không có phần của cậu bé hay sao?
…
Đợi trời tối rồi, mẹ Lục gọi Lục Cương Quốc ra sân nói vài câu.
Nói xong, bà ta về phòng, đẩy cha Lục đang định ngủ một cái, hỏi với vẻ bất thiện: “Vụ thị sát mà ông nói giờ phải làm sao đây? Ông cũng không phải không biết Giai Giai vừa làm việc đồng áng là tay chân đã nổi toàn mụn nước, làm một ngày nghỉ một tuần mới khỏe lên được, ông đành lòng để con gái chịu tội à.”
Cha Lục liếc mắt nhìn mẹ Lục: “Bà hỏi như thế là đã có dự tính rồi, bà muốn làm thế nào?”
Mẹ Lục hừ một tiếng: “Tôi nhớ trên núi có một mảnh đất, ngày thường trong thôn đều trồng đậu tương ở đó, kêu Giai Giai qua đó đi.”
“Tôi nhớ khu đất đó năm ngoái đều là Tiết Ngạn đi làm mà.” Cha Lục nhìn qua với vẻ nặng nề.
Khu đất đó vừa hẻo lánh vừa xa, trên cơ bản buổi trưa không thể về nhà, nếu lãnh đạo đi kiểm tra hoàn toàn sẽ không lên đó.
“Quá hẻo lánh, lỡ như con gái xảy ra chuyện gì phải làm sao?” Cha Lục đảo tròng mắt.
“Kêu thằng tư đi chung.” Mẹ Lục đã sớm nghĩ xong xuôi cả rồi.
Cha Lục lắc đầu: “Nhà chúng ta chính là đối tượng quan sát trọng điểm, thiếu một đứa con gái còn được, nhưng có một đứa con trai không ở đây, lỡ như có người nào đó nhiều lời nói thêm một câu, lãnh đạo nổi lên hứng thú chạy đến chỗ hai người làm việc xem sao vậy thì phiền phức to, hơn nữa bây giờ đang là lúc nhà chúng ta thể hiện, bên trên còn kêu tôi giới thiệu, con trai quyết không thể thiếu.”
“Vậy ông nói xem phải làm sao?” Mẹ Lục nôn nóng.
“Kêu Tiết Ngạn đi, năm ngoái khu đó khó trồng trọt, công điểm lại ít nên mọi người đều không muốn đi, trước đây đều là Tiết Ngạn đi, lần này Tiết Ngạn vẫn đi chắc chắn không có ai nói gì đâu.”
“Chỉ hai đứa nó cũng không được.” Mẹ Lục mím môi, nói: “Kêu Triệu Xã Hội đi cùng đi.”
“Không được, việc ở chỗ đó quá ít, hai người làm một tuần đã xong hết, ba người đi, nếu như làm xong việc sớm mà lãnh đạo vẫn chưa tới vậy còn không phải vẫn phải ra đồng làm việc hay sao?”
Mẹ Lục lạnh lòng, nhưng ngược lại cũng suy nghĩ kỹ, bây giờ Tiết Ngạn đang theo đuổi con gái bà ta, chắc chắn sẽ không để Giai Giai làm đồng đâu.
Còn nữa, bà ta cũng không cần con gái mình kiếm công điểm, chỉ cần làm cho có, chạy qua đó chơi cũng được.
Mẹ Lục vẫn không yên tâm: “Lỡ như Giai Giai bị chiếm lời thì phải làm sao?” Con gái bà ta lớn lên đẹp như thế cơ mà.
Cha Lục lắc đầu: “Nhiều năm như thế tôi cũng hiểu tính cách của Tiết Ngạn, trước đây khi cậu ta cứu con gái mình trên núi cũng không làm ra chuyện vượt giới hạn gì, bây giờ chắc chắn cũng sẽ không làm. Còn nữa, nhà cậu ta cũng ở thôn Tây Thủy, còn có hai đứa em trai, cậu ta dám làm ra chuyện quá giới hạn thì nửa đời sau đều sẽ bị hủy hết. Tiết Ngạn là người thông minh, cậu ta biết nên làm thế nào.”
“Bên trên chỉ nói tới trong vòng một tuần chứ không nói là ngày nào, nói cách khác trong vòng một tuần Giai Giai đều phải làm việc đồng áng.” Cha Lục cũng không nỡ để con gái ra đồng.
Nhưng hoàn cảnh đã thế, cũng không có cách nào khác.
Mẹ Lục nghĩ kỹ, trăn trở hết nửa đêm rồi vẫn cắn răng đồng ý.
Rạng sáng, Lục Cương Quốc lén lút rời khỏi cổng nhà.