Lục Giai Giai thấy anh cầm nhiều đồ như vậy, muốn nhận cái xẻng qua cầm nhưng Tiết Ngạn lại chuyển nó qua bên cạnh: “Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn.”
“Vâng.” Lục Giai Giai nhoài người lên lưng anh, cô hỏi với vẻ vô lực: “Có phải em vô cùng vô dụng không.”
“Người có vô dụng hay không, không thể phán định bằng sức lực.” Tiết Ngạn bước đi vững vàng: “Một người sức lớn không chứng minh được gì cả.”
Lục Giai Giai nhoẻn miệng cười, cô nghiêng đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh: “Em cảm thấy người như anh làm đối tượng vô cùng tốt.”
Loại lời này không khác gì tỏ tình trắng trợn ở thời đại này.
Hơi thở nóng rực mang theo mùi hương ấm áp phả lên vành tai anh, yết hầu của Tiết Ngạn di chuyển, vành tai đỏ lên.
Lục Giai Giai sững sờ, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiết Ngạn đỏ tai, đây là ngại ngùng sao?
Cô duỗi ngón tay chạm vào, cánh tay của Tiết Ngạn hơi run lên, nghiêng đầu sang một bên, hơi thở của anh nóng rực: “Đừng lộn xộn!”
“Nhưng em nhìn thấy…”
“Còn nói nữa anh sẽ ném em xuống.”
“…”
Lục Giai Giai thấy Tiết Ngạn căng da mặt nhưng cũng không vạch trần anh nữa.
Đột nhiên cô cảm thấy chọc anh rất vui, tính cách vừa bướng vừa cứng ngắc, nhưng có đôi khi cứ cố tình vô cùng đơn thuần.
Tiết Ngạn đi rất nhanh, khi hai người đến cổng thôn, anh thả Lục Giai Giai xuống, sau đó đưa bình nước và túi xách cho cô.
Lục Giai Giai nhận lấy, còn chưa đi được vài bước đã nhìn thấy mẹ Lục ở cổng thôn.
Bà ta vội vàng đi qua, nhìn Lục Giai Giai từ đầu đến chân: “Làm mẹ sợ muốn chết, sao hai đứa lại về muộn như vậy?”
“Đúng đó, nên về sớm hơn chứ.” Lục Nghiệp Quốc trừng mắt nhìn Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn chẳng để ý đến anh ta.
Lục Giai Giai thấy thế, lập tức trề môi tỏ vẻ đáng thương vô cùng: “Mẹ, đường dài quá, con đi một lúc lại nghỉ một lúc nên mới về muộn.”
“Không sao, không sao.” Mẹ Lục lập tức đỡ cô, cũng kêu Lục Nghiệp Quốc mang xẻng của hai người về nhà kho: “Đừng lo chuyện ghi công điểm, Trương Đào đã giúp con ghi công điểm hôm nay rồi.”
Nghe thấy hai chữ Trương Đào, miệng Tiết Ngạn hơi mấp máy rồi mím thành đường thẳng.
Lục Giai Giai cũng không hề chú ý đến vẻ mặt của anh, bây giờ cô chỉ muốn về nhà ngâm chân sớm một chút, sau đó đi ngủ.
“Mẹ, về nhà đi, con đói quá.” Lục Giai Giai xoa bụng.
Mẹ Lục xoa vai con gái với vẻ đau lòng: “Đi, về nhà nào.”
Khi Lục Giai Giai rời đi cũng ra hiệu cho Tiết Ngạn mau về nhà nghỉ ngơi, Lục Nghiệp Quốc rên rỉ, cầm xẻng của hai người đi tới nhà kho.
Ăn cơm tối xong, chân của Lục Giai Giai càng lúc càng xót.
Cô cảm thấy đây chính là kết quả của việc vận động siêu quá tải!
Cô ngâm chân, nằm trên giường thoải mái đến híp cả mắt lại.
Cách ngày, một tin tức thình lình truyền ra, đồn khắp cả thôn.
Trương Lỗi của nhà họ Trương vốn xem mắt với Lục Thảo, hôm nay gửi điện báo về nói chân bị thương nặng, bây giờ đã chuyển đến bệnh viện rồi.
Trong lòng Lục Giai Giai cũng nặng nề.
Quốc gia của bọn họ vẫn còn yếu ớt, các nước láng giềng thì như hổ đói rình mồi, thi thoảng lại vượt biên giới lãnh thổ khiêu khích.
Trách nhiệm của quân nhân chính là bảo vệ quốc gia, bọn họ vứt bỏ sinh tử phia sau, chiến đấu không để lại đường lui.
Trương Lỗi xông pha phía trước bị thương ở chân, trực tiếp hôn mê luôn.
Mẹ Lục nghe được tin tức này mới sáng sớm đã không cười nổi, ăn cơm xong là về phòng thu dọn.
Thịt mà bà ta đã hun xong từ mấy ngày trước đã đựng sẵn trong bọc, sau đó lại đựng thêm mấy bộ quần áo bên trong, khi Lục Giai Giai đi vào, bà ta than thở: “Đợi vụ trồng trọt qua đi, mẹ sẽ gửi mấy thứ này cho anh ba con, anh ba con không ngốc nhưng nó chính trực, chắc chắn cũng bị thương rồi, chỉ là không báo về nhà mà thôi.”
“Đến khi đó con sẽ đi cùng mẹ.” Lục Giai Giai lại nói: “Mẹ, mẹ biết loại thịt vụn có thể để lâu được không ạ? Hay là mấy ngày nữa chúng ta đi kiếm thêm ít thịt, đóng vào gửi cho anh ba luôn.”
Mẹ Lục nghĩ ngợi: “Biết thì cũng biết, nhưng hơi phiền phức, vừa lãng phí muối vừa lãng phí dầu.”
Qua một lúc, bà ta lại than thở: “Vẫn nên làm đi, thật sự nợ nó quá, sinh con trai, sinh con trai, sinh nhiều con trai như vậy thật sự lo muốn chết.”
Trong lòng Lục Giai Giai hơi chua xót.
Lúc này mẹ Lục vỗ đùi một cái: “Tiền lương tháng này của thằng ba về chưa ấy nhỉ? Mẹ phải tranh thủ đi nhận mới được.”
Lục Giai Giai: “…”
…