“Anh nghỉ ngơi một lúc.” Tiết Ngạn chuyển tầm nhìn lên Lục Giai Giai, mí mắt hơi cúi xuống.
Lục Giai Giai vừa bận tới bận lui, trên cái trán căng tràn và mịn màng túa đầy mồ hôi, nghe được lời của Tiết Ngạn, cô sững sờ, lập tức chạy đến bên cái gùi của mình, lấy tấm vải hôm qua ra.
“Ngồi lên đây nghỉ ngơi đi.” Cô nửa ngồi xuống đất, sau khi trải phẳng vải ra lại đi xử lý đống ô mai đó.
Cô rửa sạch mỗi một quả ô mai thật kỹ, sau đó cất vào trong túi mình, định đợi hai ngày nữa nhàn rỗi sẽ thử làm ô mai khô.
Nếu làm tốt còn có thể gửi cho anh ba cô một ít.
Tiết Ngạn thấy Lục Giai Giai vô cùng quý trọng ô mai trong tay, ánh mắt lại hơi nặng nề, mở miệng nói: “Chua lắm, không ngon đâu.”
“Làm thành công sẽ ngon lắm.” Lục Giai Giai ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiết Ngạn, kiên nhẫn giải thích: “Nướng trên lửa nhỏ, đợi khô rồi dùng đường sao qua là ngon thôi.”
Tiết Ngạn hỏi: “Em biết làm sao?”
Lục Giai Giai lắc đầu: “Em chưa từng làm, về nhà thử mới biết được.”
“Quá tốn thời gian.” Tiết Ngạn hơi xoa đầu ngón tay, che giấu suy nghĩ hẹp hòi của mình, thấp giọng nói: “Rất ít có người nào ăn.”
Trong lòng anh buồn bực, hôm qua Lục Giai Giai nhàn rỗi, trong lòng toàn nghĩ đến anh.
Nhưng hôm nay sau khi cô tìm được ô mai lại không có thời gian để ý đến anh nữa.
Tiết Ngạn lại lòng dạ hẹp hòi bảo: “Đường cũng rất đắt, lỡ như thất bại sẽ lãng phí đồ.”
“Hả?” Lục Giai Giai mím chặt môi, nghĩ ngợi, cảm thấy rất có lý, cô cầm ô mai trong tay: “Vậy phải làm gì với tụi nó đây? Vừa rồi em đã rửa rất lâu đó, không nỡ vứt.”
Tiết Ngạn đưa ra phương pháp giải quyết rất đứng đắn: “Chỉ dùng mấy quả này thử, đừng hái thêm nữa.”
Lục Giai Giai gật đầu.
Khoảng thời gian tiếp sau đó cô lại nhàn rỗi, lại dồn toàn bộ trọng tâm lên người Tiết Ngạn, lúc thì đưa khăn mặt, lúc thì bưng trà rót nước, thấy anh nóng lại cầm lá to quạt gió cho anh.
Buổi trưa, Lục Giai Giai gắp một cái đùi gà to cho Tiết Ngạn, nhìn cơm trong bát anh với vẻ hài lòng.
Thức ăn của cô cộng thêm thái độ phục vụ nhiệt tình này cũng đủ được ba công điểm rồi.
Buổi chiều hai người về sớm, có kinh nghiệm từ hôm qua, Lục Giai Giai cũng không chạy lung tung nữa mà tích đủ lực chân còn đi về.
Hôm nay năm rưỡi hai người lên đường về, đến bảy rưỡi đã về đến thôn, Lục Giai Giai vội vàng ghi công điểm, lại đăng ký xong nông cụ sau đó về nhà nghỉ ngơi.
Cô đấm chân mình, ngồi trên giường nghĩ, một ngày cô đi đường hết bốn, năm tiếng, qua một tuần này chỉ sợ chân có cơ bắp luôn quá.
Nhưng cũng có chút lợi đó là sức của cô đã tăng lên.
Buổi tối, Lục Giai Giai ngâm chân, nằm trên giường không muốn nhúc nhích, mẹ Lục đi vào, vừa dọn quần áo vừa nói chuyện với cô.
Lục Giai Giai ở bên này thiu thiu ngủ, mẹ Lục gấp váy xong, miệng bảo: “Chuyện nhà họ Trương chỉ sợ chưa xong đâu, bây giờ con trai bọn họ bị thương rồi, theo mẹ thấy e rằng bọn họ vẫn có ý xem mắt Lục Thảo, mẹ thân là cha mẹ cũng có thể hiểu được, chỉ muốn con trai mình bình an, cho dù chỉ là một chút cơ hội nhỏ bé cũng muốn sử dụng nó.”
“Gì ạ?” Lục Giai Giai mơ mơ màng màng mở hai mắt, rất nhanh đã tỉnh táo hẳn, cô ngồi dậy hóng chuyện: “Mẹ nói là Trương Lỗi có khả năng sẽ lấy Lục Thảo ấy ạ?”
“Đúng vậy, bên đó cũng truyền tin tới, chỉ sợ vẫn muốn tới thăm nữa.” Mẹ Lục thấy tấm thảm đắp trên người cô trượt xuống, lại kéo lên cho cô: “Lần này chân Trương Lỗi bị thương cũng làm cha mẹ nhà họ Trương sợ muốn chết.”
“Nhưng quan hệ hôn nhân là chuyện nửa đời sau của Trương Lỗi, bọn họ cũng quá qua loa rồi.” Trên mặt Lục Giai Giai lộ vẻ bất mãn.
Tuy Lục Thảo là em gái họ của cô, giữa hai người bọn họ có quan hệ huyết thống nhưng bây giờ Lục Thảo đang qua lại thân mật với Châu Văn Thanh, mà Trương Lỗi lại đang chiến đấu cho quốc gia, nếu hai người bọn họ thành đôi, Lục Giai Giai cảm thấy cũng quá bắt nạt người.
Còn nữa, Lục Thảo hoàn toàn không phải phúc tinh gì cả, cha mẹ nhà họ Trương này không phải đang kéo chân con trai hay sao?
“Chỉ là có ý như thế, cũng chưa chắc đã có thể thành.” Mẹ Lục tiếp tục dọn đồ của Lục Giai Giai: “Con tưởng chuyện hôn nhân của hai gia đình nói được là được sao, chắc chắn phải cho hai bên nam nữ gặp nhau, bây giờ chàng trai không ở nhà, mới chỉ là giai đoạn đầu mà thôi.”