Buổi tối Lục Giai Giai ngủ không ngon, cô lăn qua lăn lại, chỉ sợ Tiết Ngạn bị đánh tàn phế.
Không phải anh không đánh lại được các anh trai của cô mà là cô biết Tiết Ngạn chắc chắn sẽ không đánh trả.
Cha Lục cũng không ngủ ngon, chủ yếu là bị mẹ Lục dọa sợ.
Mấy thứ tồi tàn nhặt về từ bãi phế liệu lại đáng giá nhiều tiền như thế, ông ta trăn trở, cứ cách mười mấy phút lại thấp giọng hỏi mẹ Lục một lần: “Bà đã cất kỹ chưa? Đừng để đến lúc đó bị người phát hiện ra.”
Sau khi không biết đã hỏi bao nhiêu lần, mẹ Lục trực tiếp lấy gối đầu đập lên đầu cha Lục: “Lão già khốn nạn nhà ông có ngủ không? Không ngủ thì cút ra ngoài!”
Cha Lục không nói gì nữa nhưng vẫn luôn quay người, chỉ sợ bị người phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa này, sau đó khám xét nhà bọn họ.
Hôm sau tỉnh lại, cả hai cha con đều không ai ngủ ngon.
Tiết Ngạn ăn xong bữa sáng đã qua đây, Lục Giai Giai nhìn thấy anh đi vào phòng của cha Lục và mẹ Lục.
Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà trốn dưới góc tường nghe trộm.
Giọng nói trầm thấp của Tiết Ngạn truyền ra từ trong phòng: “Hai bác yên tâm, cháu sẽ tự mình nghĩ cách có được một công việc nhanh nhất có thể, không cần đến quan hệ của hai bác.”
“Cậu thật sự không cần, nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi cũng không có khả năng gả con gái tôi cho cậu chịu khổ…”
Lục Giai Giai nghe rất mơ hồ, vừa định lại gần hơn một chút thì đột nhiên Lục Viên ôm chân cô: “Cô út, cô đang làm gì thế?”
Lục Giai Giai nghe thấy bên trong hừ lạnh một tiếng, cô biết là mẹ Lục bất mãn, lập tức kéo Lục Viên rời đi.
Khoảng một tiếng sau, Tiết Ngạn đi ra khỏi phòng, khóe miệng của anh hơi xanh tím, trong nháy mắt ra ngoài, ánh mắt đã rơi lên người Lục Giai Giai.
Hôn một lần chỉ bị đánh có một chút như thế, cũng đáng!
Trong đáy mắt Tiết Ngạn hiện lên một màu ấm áp, im lặng trấn án Lục Giai Giai, đợi mẹ Lục bắn ánh mắt như đao tới mới rời đi.
Đợi anh đi rồi, ngược lại cha Lục và mẹ Lục trông cũng không giận dữ như vừa rồi.
Cô không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì vì thế cẩn thận sáp đến bên cạnh mẹ Lục: “Có phải cha mẹ đã đồng ý cho hai đứa con ở bên nhau rồi không?”
Vừa rồi còn nói muốn tìm một công việc cho Tiết Ngạn.
Mẹ Lục: “…”
“Đến lúc đó lại nói sau.” Mẹ Lục lẩm bẩm: “Xem nó thật sự có bản lĩnh không hay là nói khoác.”
Lục Giai Giai mếu máo: “Một người kiêu ngạo như Tiết Ngạn chắc chắn không chịu để cha mẹ tìm việc cho anh ấy rồi, hơn nữa không phải con đã nói rồi sao? Tiết Ngạn rất thông minh, nếu như ngốc nghếch thì làm sao có thể trở thành ông trùm thương nghiệp được.”
“Thôi đi, con cũng nói bây giờ khác với trong sách rồi, ai biết tương lai cậu ta thế nào?” Mẹ Lục chướng mắt con gái bảo bối nhà mình khen Tiết Ngạn: “Hai đứa các con không được phép làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn, biết chưa? Nếu còn để mẹ biết được thì lần sau Tiết Ngạn sẽ thảm hơn hôm nay!”
Lục Giai Giai: “…”
Hôm nay Tiết Ngạn không đi làm mà lại lên thị trấn, hôm nay không có máy kéo lái nên anh đi bộ lên đó.
Anh im hơi lặng tiếng theo sau một người phụ nữ, hôm qua anh phát hiện ra một chuyện, chuyện này chắc hẳn có thể giúp anh có được một công việc không tồi.
Nhưng anh nhất định phải tính toán cẩn thận để kế hoạch này không xảy ra sai sót gì hết.
Liên tiếp mấy ngày, số lần Tiết Ngạn đi làm rất ít, bây giờ vụ trồng trọt đã qua đi, cũng có rất nhiều người nhàn rỗi.
Lục Giai Giai không nói được với Tiết Ngạn vài câu nhưng mỗi lần gặp mặt anh đều sẽ mang cho cô đồ ăn. Sau đó kêu cô ngoan ngoãn làm việc, nói anh sẽ xử lý xong chuyện của hai người bọn họ nhanh nhất có thể.
Lục Giai Giai đã mấy ngày rồi không nói chuyện tử tế với anh, hơn nữa chỉ cần cô muốn thân thiết với Tiết Ngạn một chút thôi là ánh mắt của mẹ Lục đã bắn qua đây rồi.
Nhàn rỗi không có việc gì làm, Lục Giai Giai ở nhà ăn bánh quy giòn, đột nhiên chị dâu cả họ chạy vào nhà bọn họ: “Thím hai, thím hai, xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Sao thế?” Mẹ Lục bình tĩnh buông len đan trong tay xuống.
Chị dâu cả họ thở hồng hộc: “Còn không phải Tiểu Thảo hay sao, vậy mà nó lại chạy tới nhà họ Trương ở thôn Đông Thủy, ồn ào nói sẽ không gả cho Trương Lỗi, kêu bọn họ đừng nhờ bà mai tới nhà bọn cháu hỏi thăm nữa.”