Trải qua chuyện ngày hôm qua, Lục Giai Giai nghĩ Lục Thảo chắc hẳn đã hiểu rõ đạo lý họa từ miệng mà ra, đặc biệt là quân nhân không dung túng cho bất cứ ai sỉ nhục.
“Bác gái.” Lục Giai Giai gọi một tiếng ở cửa.
Bác gái cả Lục nhìn thấy cô lập tức đi tới, kích động nói: “Giai Giai, cháu tới rồi.”
“Cháu tới thăm các bác.” Cô đi vào trong, mở hộp cơm ra: “Mẹ cháu kêu cháu mang cái đùi gà tới.”
Khi cô xé đùi gà đã cố gắng xé thật chuẩn cho nên đùi gà rất to, đôi mắt của bác gái cả Lục sáng ngời, đáy lòng cảm động vô cùng.
Bà ta tới bệnh viện lâu như vậy cũng chỉ có đứa cháu gái Lục Giai Giai này tới thăm bà ta.
Không có cách nào khác, ai kêu hôm qua Lục Thảo làm hỏng hết danh tiếng đâu.
“Qua đây qua đây, mau ngồi đi.” Bác gái cả Lục chuyển một cái ghế tới cho Lục Giai Giai.
Lục Thảo lầm bầm, Lục Giai Giai cố tình hơi dừng động tác lại, cô đứng dậy, khóe mắt hơi đỏ lên, nói với vẻ tủi thân: “Bác gái, nếu không có việc gì vậy cháu đi trước nhé.”
Vừa vặn cô cũng không muốn ở chung với Lục Thảo, tìm cái cớ rời đi càng dễ hơn.
Bác gái cả Lục trừng mắt nhìn Lục Thảo một cái, nắm cánh tay của Lục Giai Giai: “Đi làm gì, mới tới đã định đi rồi.”
Lục Giai Giai cố tình liếc nhìn Lục Thảo trước, giọng rất trà xanh: “Mọi người không sao là được rồi, trong nhà còn có chuyện, cháu đi trước đây ạ.”
Cô nói xong đã nhấc chân đi ra ngoài, bác gái cả Lục sắp bị Lục Thảo chọc tức chết rồi, chỉ hận không thể đập một viên gạch vào mặt cô ta.
Nhưng Lục Thảo mới hạ sốt, bà ta sợ cô ta lại bệnh tiếp.
Được rồi, vẫn nên gả cho Châu Văn Thanh nhanh đi.
Lục Giai Giai ra khỏi cửa phòng bệnh lại chạy về phòng bệnh của Tiết Ngạn.
Vừa định vào trong thì nhìn thấy một cô gái đứng bên giường anh.
Tôn Nam Nam hơi cúi người, hốc mắt đỏ hoe: “Cảm ơn anh hôm qua đã cứu tôi, thật sự vô cùng cảm ơn, nếu sau này anh có chỗ nào cần tôi giúp xin cứ việc nói, tôi nhất định sẽ giúp anh.”
Hôm qua đối với cô ta mà nói quả thật là một cơn ác mộng, cả đời này cô ta cũng không ngờ mình sẽ trải qua chuyện đáng sợ như thế.
Nếu không phải có ân nhân tên Tiết Ngạn này thì chỉ sợ hôm nay chỉ có nước phát hiện ra thi thể của cô ta thôi.
“Không sao.” Tiết Ngạn không có phản ứng gì khác.
Tôn Nam Nam lớn lên thanh tú, vì biết múa nên bộ dáng đi đường rất đẹp mắt.
Lục Giai Giai liếc mắt cái đã nhận ra Tôn Nam Nam, cô mím môi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Tiết Ngạn lại cứu một cô gái, trong lòng cô có hơi buồn bực, rõ ràng biết anh dám làm việc nghĩa nhưng cô vẫn hơi khó chịu.
Tôn Nam Nam nghe thấy tiếng bước chân, vừa quay đầu đã trông thấy Lục Giai Giai.
Hai người đã hơn một năm chưa gặp lại, ánh mắt vừa đối diện, trong lòng người nào cũng có suy nghĩ riêng.
Đối với Tôn Nam Nam mà nói, Lục Giai Giai lại lớn lên đẹp hơn, vẻ ngây ngô ngày trước đã rút đi, thay vào đó là nét rạng rỡ tươi đẹp gặp một lần đã khó quên.
“Lục Giai Giai.” Cô ta không nhịn được mà thì thào thành tiếng.
Lục Giai Giai cũng gọi tên cô ta: “Tôn Nam Nam.”
Tôn Nam Nam liếc mắt nhìn Tiết Ngạn trên giường bệnh: “Sao cô cũng ở đây?”
“Giống cô, Tiết Ngạn cũng là ân nhân cứu mạng của tôi, bây giờ anh ấy bị thương, tôi cũng tới thăm anh ấy.”
Tôn Nam Nam: “…”
“Vậy các người nói chuyện đi, tôi đi trước.” Cô ta luôn có một loại cảm giác tự ti khi ở trước mặt Lục Giai Giai, khi tuổi còn nhỏ, cô ta thích dùng sự khoa trương để thể hiện lòng đố kỵ, nhưng bây giờ lớn rồi, cô ta không bày ra được bộ dáng kiêu căng bướng bỉnh trước kia nữa.
Ra khỏi cửa phòng bệnh, cô ta quay đầu nhìn Tiết Ngạn, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Tiết Ngạn cũng đã cứu cô ta một mạng, vậy sau này chẳng phải cô ta cũng phải giống Lục Giai Giai báo đáp Tiết Ngạn hay sao, mỗi lần bị thương còn phải tới thăm anh.
Không được, thành phần của Tiết Ngạn không tốt, cô ta sợ qua lại với anh quá gần sẽ bị liên lụy.
Nghĩ đến những gì mình đã trải qua vài năm trước, cả người Tôn Nam Nam run lên, hô hấp hơi dồn dập.
Vết thương có thể từ từ bị lãng quên, nhưng một khi chạm vào điểm nào đó sẽ giống như bị nhấn vào công tắc, lập tức lan khắp cả người.