Lục Giai Giai liếc mắt nhìn Tiết Ngạn trên giường bệnh rồi lại nhìn ba người vừa vào đây, cô nuốt nước miếng: “Con… con thấy Tiết Ngạn nóng quá, sợ anh ấy ngủ không thoải mái, đang định giúp anh ấy mang chăn đi phơi nắng.”
Tiết Ngạn mang vẻ mặt đường hoàng: “Là cháu kêu cô ấy mang chăn ra ngoài phơi ạ.”
Anh trai trên giường bên cạnh vẫn giả chết như cũ: “…”
Cha Lục tức tối: “Tuổi còn trẻ đừng có lộn xộn, còn không mau qua đây.”
“Vâng.” Lục Giai Giai ngoan ngoãn đi qua, cô giải thích: “Tiết Ngạn là ân nhân cứu mạng của con, chút việc này con vẫn có thể giúp được…”
Cha Lục đè cổ họng: “Ngoan ngoãn ở bên cạnh đợi, lát nữa cha đưa con về.”
Lục Giai Giai nghe lời gật đầu.
“Đồng chí Tiết Ngạn, cảm ơn anh đã giúp đỡ tổ quốc…” Viên cảnh sát biểu dương một phen, cuối cùng bảo: “Bây giờ anh có thể xuất viện, để bệnh tình của anh ổn định, trong thôn sẽ cho xe kéo tới đón anh.”
“Tôi xin nghe theo chỉ huy của mọi người.”
Cha Lục cũng khen vài câu, sau đó đạp xe đạp lai Lục Giai Giai về nhà, ông ta nói với vẻ đăm chiêu: “Bên trên nói lần này Tiết Ngạn đã lập được công rất lớn, giảm thiểu rất nhiều thiệt hại, không chỉ có thể gỡ mũ mà còn cho một huy chương nhất định.”
Lục Giai Giai có hơi kích động: “Vậy sau này nhà họ Tiết cũng có quyền lên tiếng, có thể hòa nhập với thôn rồi.”
Thật ra Lục Giai Giai có thể cảm giác được sự bài xích của người trong thôn đối với nhà họ Tiết.
Cô nở nụ cười, sau này Tiết Ngạn chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt.
Cha Lục gật đầu với vẻ mặt nặng nề, tuyển được đứa con rể tương lai lợi hại như vậy, ông ta cũng không biết là phúc hay là họa nữa.
Quả thật phải chuẩn bị nhiều tài sản cá nhân cho con gái ông ta hơn, có tiền sau lưng thì có sự bảo hộ, cùng lắm thì đổi người đàn ông khác, người muốn lấy con gái ông ta cũng nhiều lắm.
Buổi chiều Lục Nghiệp Quốc lái máy kéo tới đón Tiết Ngạn, thuận tiện cũng đưa cả Lục Thảo về.
Lục Thảo vừa nhìn thấy Tiết Ngạn đã co rúm như con chim cút, rõ ràng biết xung quanh có nhiều người như vậy, anh không thể ra tay với mình nhưng cô ta vẫn sợ tên điên này.
Tiết Ngạn vừa về thôn đã thu hút rất nhiều sự quan tâm, mọi người đều nhìn qua cánh tay anh, thấy vải băng quấn bên trên, lúc này mới tin anh thật sự đã làm anh hùng trong thị trấn.
Nghe nói lần này anh không chỉ được gỡ mũ mà còn nhận được sự biểu dương trong thị trấn.
Trong lòng bác gái cả Lục cảm thán, nếu như lúc trước bà ta không tặng con cá đó mà trực tiếp gả con gái cho Tiết Ngạn thì tốt rồi.
Lục Thảo chịu tội hai ngày, cả người gầy đi một vòng, trên mặt vẫn sưng phù như cũ, vết xanh tím trên người vẫn chưa tan, cả người trông giống như quỷ.
Chị dâu cả nhìn Lục Giai Giai rồi lại nhìn cô em chồng nhà mình, cảm thấy mắt mình bị đả kích dữ dội.
Vốn còn có danh là phúc tinh nhưng bây giờ thì hay rồi, người nào cũng chỉ sợ tránh không kịp.
Trước đây nhắc đến Lục Thảo, mấy bà thím trong thôn đó còn nói: “Đây chính là bé Phúc, sau này lấy về có thể vượng nhà.”
Còn bây giờ nhắc đến Lục Thảo, mấy bà cô trong thôn đó đã đổi kiểu khác: “Không thể lấy, không thể lấy, nếu như phúc phần thấp không trấn được bé Phúc sẽ tan nhà nát cửa.”
Cứ truyền như vậy, dọa người trong thôn không còn suy nghĩ gì về cô ta nữa.
Nghĩ lại cẩn thận thì trước đây nhà họ Trương tốt bao nhiêu, nhưng từ sau khi có một chút ý tứ với Lục Thảo thì con trai nhà họ Trương đã bị thương ở chân.
Lại nghĩ đến mình một chút, hình như cũng gặp không ít chuyện xúi quẩy, phúc phần của nhà họ Trương không trấn được, càng đừng nhắc đến bọn họ.
Khi Lục Giai Giai vừa nghe được những tin đồn này cũng mang vẻ mặt ngơ ngác, ngay cả con chó trong nhà mất tích cũng có thể đổ lên người Lục Thảo.
…
Các hộ gia đình đều có chút chuyện phiền lòng, cái danh phúc tinh của Lục Thảo không mất nhưng chỉ là bị ghét bỏ một cách hiển nhiên.
Chẳng qua bây giờ Lục Giai Giai cũng không rảnh quan tâm cô ta, cô ra ngoài giả bộ đi tới đón Lục Thảo chỉ là muốn xem tình hình của Tiết Ngạn thế nào.
Cô thấy sắc mặt của anh cũng không có trở ngại gì lớn nên về nhà tiếp tục hầm canh gà.
Vừa về nhà, Chuyên Đầu ba tuổi đã ôm chân cô, miệng ngậm tay, nước miếng chảy ra: “Cô út, chua.”