Lục Nghiệp Quốc nói lời mẹ Lục đã dặn anh ta: “Không sao, lúc trước không phải thịt heo rừng nhà các bác cũng cho nhà chúng tôi mấy cân hay sao? Còn nữa, Tiết Ngạn đã cứu mạng em gái tôi, cho chút đồ cũng là nên thôi, chỉ là chuyện này đừng nói ra bên ngoài.” Lỡ như ăn thịt bị người ghen tỵ báo cáo chắc chắn cũng rách việc ra.
“Đúng đúng đúng, mấy chuyện này tôi đều biết.” Cha Tiết gật đầu.
Lục Nghiệp Quốc hoàn thành nhiệm vụ cũng không muốn nán lại thêm: “Còn phải về ăn cơm trưa nữa, tôi đi trước nhé.”
Cha Tiết mời ở lại vài câu, Lục Nghiệp Quốc vẫn vội vàng rời đi.
Tiết Khiêm nhìn thấy chỉ có một mình Lục Nghiệp Quốc tới cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi đi vào nhà lại nhìn thấy anh cả mình đã định leo lên xà nhà.
“…” Cậu bé thấp giọng bảo: “Anh cả, chị Giai Giai không tới.”
…
Cái bàn trong nhà đã kê xong, bên trên suýt chút nữa thì in thêm dấu chân, áo ngoài của Tiết Ngạn vắt ngổn ngang trên vai, anh thở phào một hơi, sau đó lại có hơi mất mác.
Ngón tay thon dài của anh kéo cái áo ngoài xuống, quấn băng vải lên với vẻ mặt không có biểu cảm, vừa thắt xong nút thì cha Tiết đi vào, trong tay ông ta cầm một bát canh: “Tiểu Ngạn, canh gà hôm qua còn thừa, cha cho thêm ít nước với muối vào, con nếm thử xem có ngon không.”
“Vâng.” Tiết Ngạn chậm rãi mặc áo của mình vào, vừa ngẩng đầu đã thấy Tiết Dương đứng bên cửa.
Cậu bé nhìn chằm chằm vào bát canh trên bàn với vẻ mặt một lời khó nói hết, thấy Tiết Ngạn nhìn mình, cậu bé vội vàng bảo: “Lần này không mặn, cha sợ không tốt cho vết thương của anh hồi phục nên thêm cực kỳ ít muối, anh cả, anh nếm thử xem có ngon không.”
“…” Tiết Ngạn bưng lên nhấp một hớp.
Quả thật không mặn, chỉ là… không có vị gì luôn.
Buổi trưa cha Tiết gặm thịt thỏ, thở dài một hơi: “Nhà họ Lục cho chúng ta nhiều đồ tốt như vậy, chúng ta nhất định phải trả một ít gì đó? Bằng không sẽ khiến người ta coi thường.”
Tiết Ngạn thấp giọng: “Con biết rồi.”
Buổi trưa Tiết Ngạn ngủ mười mấy phút đã rời giường đi lên núi.
Bà Tiền lắm mồm nhìn thấy anh trên đường, trong lòng lại thấy hơi khó chịu, cố tình lớn tiếng kêu sau lưng Tiết Ngạn: “Có vài người đúng là thiên sát cô tinh, khắc nhà mình nghèo rớt mồng tơi, khắc chết mẹ ruột của mình, cậu ta không xứng được sống tốt, một khi được sống tốt sẽ khắc chết những người bên cạnh để ý đến cậu ta, cứ đợi mà xem, tôi thấy cách ngày gia đình xảy ra chuyện cũng không xa nữa đâu.”
Tiết Ngạn dừng bước chân.
Người bên cạnh cảm thấy bà Tiền nói chuyện quá khó nghe mới duỗi tay kéo áo bà ta: “Đừng nói nữa, để người ta nghe được bây giờ.”
“Nghe thấy thì đã sao? Tôi nói toàn là sự thật, tuy mũ đã được gỡ nhưng ai cũng biết tên thiên sát cô tinh này khắc người bên cạnh, cậu ta sống càng tốt thì người bên cạnh càng thảm…”
Bà Tiền lắc đầu, vừa định nói tiếp nhưng nâng mắt lên đã nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn bị chèn ép mấy năm này khiến trên người đã sớm từ từ sinh ra khí tức âm u nguy hiểm, đối diện với đôi mắt đen của anh giống như bị ác quỷ quấn lên người, một giây sau có thể nuốt chửng người ta.
Bà Tiền cuối cùng cũng chịu ngậm miệng, bà ta bĩu môi, nhìn ra chỗ khác với vẻ chột dạ, có cho mười lá gan cũng không dám to mồm nữa.
Bà cô bên cạnh cũng rụt cổ, cảm thấy bà Tiền nói chuyện thật quá đáng.
Nói ra thì con gái bà Tiền sinh ra cùng ngày với Tiết Ngạn, năm đó vừa vặn cải cách, mấy ngày trước mọi người còn chúc mừng tiểu thiếu gia nhà họ Tiết ra đời, vậy mà một ngày sau ruộng đất và gia sản trong nhà đều bị sung công hết.
Mà sở dĩ nhà bà Tiền hận nhà họ Tiết là vì hai nhà đồng thời sinh con, bà Tiền sinh con gái mà mẹ Tiết lại sinh con trai thế cho nên mẹ chồng bà ta cả ngày chửi bà ta ngay trước mặt.
Sau này nhà họ Tiết sụp đổ, sống lưng của bà Tiền thẳng hơn, tin đồn thiên sát cô tinh này cũng truyền từ miệng bà ta ra đầu tiên.
Bà Tiền ngồi nguyên tại chỗ một lúc mà Tiết Ngạn thì lại đi tới dưới một đại thụ gần đó, nhìn bà Tiền với đôi mắt không có biểu cảm.
Bà Tiền bị nhìn mà trong lòng hoảng hốt, tìm một cái cớ vội đi về nhà, ngoài miệng bà ta liên tục nhỏ giọng chửi bới: “Đồ sói con… đáng kiếp, chẳng trách khắc chết mẹ ruột…”