Trình Ánh Huyên dụ dỗ: “Hay là chúng ta dùng chung cơ thể này đi, cũng coi như là mày báo đáp tao.”
“Báo đáp cô?” Lục Giai Giai ngồi xuống ghế một cách lười biếng, đôi mắt màu lưu ly lóe lên vẻ hung dữ, giọng nói của cô vừa ngoan vừa vô tội: “Cô muốn tôi báo đáp cô thế nào? Là như vậy sao?”
Bên dưới Trình Ánh Huyên xuất hiện một đầm lầy, cô ta dần dần lún sâu vào trong đó.
Cô ta hoảng loạn giãy dụa, nhưng càng lún càng sâu.
Trình Ánh Huyên sợ rồi, sau khi cô ta nhảy lầu mới tới được thế giới này.
Cô ta không thể trở về được nữa mà chỉ có thể cướp cơ thể của Lục Giai Giai.
Nếu như chết trong giấc mơ này, cô ta sẽ chết thật.
Điều đáng sợ hơn là lần này nếu như cô ta không thể khiến Lục Giai Giai nhường cơ thể này cho mình thì cô ta sẽ hoàn toàn biến mất trong giấc mơ lần này!
“Lục Giai Giai, tao đã giúp mày, là tao, Châu Văn Thanh là tao giúp mày theo đuổi, mày không thể giết tao, mày không thể giết tao!”
Lục Giai Giai chế nhạo, chậm rãi nhả từng chữ: “Châu Văn Thanh.”
“Đúng, tao sẽ nói tất cả những gì tao biết cho mày, chỉ cần mày và tao dùng chung cơ thể này, chúng ta có thể có tiền tài và quyền lợi vô hạn, mày phải tin tao, tao là người xuyên việt nữ, chỉ cần tao ở đây, nhà họ Lục chắc chắn sẽ hưng thịnh.”
“…” Lục Giai Giai buồn cười, cô chớp mắt, đầu ngón tay trắng nõn đặt dưới cằm: “Người xuyên việt nữ à? Có phải cô cảm thấy mình rất ưu việt không? Cô thật sự cho rằng mình từng thấy tương lai hưng thịnh hơn thì chính là thiên tài sao? Vậy cô thuộc được mấy bài thơ Đường, vật lý, hóa học, cô học được bao nhiêu? Cô đã từng nghiên cứu thuốc nổ và cung tên chưa?”
“Cô tưởng người ở thời đại này không thông minh sao? Không ai là kẻ ngốc và cô cũng chẳng thông minh.”
…
Lục Giai Giai cảm thấy mấy người như bọn họ như nhà dột nóc, thật ra hơi bất cẩn một chút có khả năng sẽ lộ ra sơ hở ngay.
Giống như cô biết rất nhiều cơ hội phát tài, nhưng đó cũng là dựa vào việc hiểu rõ lịch sử nên mới biết, mà có vài người chỉ dựa vào sự gan dạ sáng suốt nhìn xa trông rộng cũng có thể ngửi thấy cơ hội.
Trình Ánh Huyên hé miệng, không biết nên phản bác thế nào.
Đuôi mắt của Lục Giai Giai hơi nhếch lên: “Cô thật sự cho rằng người nhà tôi không có một ai đoán ra được cô là hàng giả sao?”
“Mày có ý gì?” Trình Ánh Huyên sững sờ.
“Tôi có ý gì, cô còn không rõ hay sao?”
“Không có khả năng.”
“Cô thật sự cho rằng mình xuyên tới đây chính là nữ chính của thế giới này hay sao? Chẳng qua chỉ là một tên hề bị lợi dụng mà thôi.”
Lục Giai Giai nâng mí mắt, kể chi tiết đầu đuôi ngọn ngành về thế giới này cho cô ta, sau đó đứng dậy, nhìn Trình Ánh Huyên với vẻ thương hại: “Cô chẳng qua chỉ là một tấm bia đỡ đạn bị chọn tới đây làm bàn đạp, thật sự cho rằng mình có được sự sủng ái của ông trời à, cô theo đuổi Châu Văn Thanh cũng được một năm nhưng có phát hiện ra một chỗ ưu việt nào của anh ta không? Vì tôi không bị khống chế cho nên nó mới đưa cô tới đây, để cô thay thế vận mệnh trong nguyên tác của tôi, cuối cùng bị giẫm đạp mà chết!”
“Không thể như thế, tao là người xuyên việt, thế giới này chắc hẳn nên xoay quanh tao.” Trình Ánh Huyên lắc đầu, không chịu chấp nhận sự thật: “Tao không tin, tao không tin.”
Lục Giai Giai nhấc chân bước lại gần Trình Ánh Huyên, nhìn cô ta lún sâu từng chút một: “Cô không phải người của thế giới này, suy nghĩ cũng không đường hoàng, chẳng qua nếu thế giới ban đầu vẫn chưa chết thì chắc hẳn cô cũng được đưa về đây, hiện giờ lại chạy qua đây giành cơ thể của tôi, trừ phi cơ thể ban đầu của cô đã chết, Trình Ánh Huyên, cô trộm nhiều thời gian của tôi như thế cũng không tính là thiệt đâu nhỉ.”
“Không, tao mới là Lục Giai Giai, cơ thể này là của tao, là của tao!” Trình Ánh Huyên duỗi cánh tay bò ra khỏi đầm lầy: “Mày mới nên chết đi, cơ thể này là của tao!”
Cả người Trình Ánh Huyên giống như lún vào đầm lầy chân chính, cô ta đã không thể hít thở được mà dần ngạt thở.
Cô ta cảm thấy mình đã chết chắc rồi.
Nhưng một giây sau đầm lầy lại biến mất.
Lục Giai Giai nghiêng đầu nhìn bộ dạng thê thảm của Trình Ánh Huyên, cô thở dài não nề: “Đáng tiếc, tuy tôi rất muốn cô phải nhận lấy sự trừng phạt, nhưng vẫn không muốn đích thân giết người vì có lẽ sẽ không vượt qua được gánh nặng tâm lý này, ai kêu tôi là người kế nghiệp của căn chính miêu hồng chứ.”