Lục Nghiệp Quốc lập tức hiểu ra ý của cha Lục.
“Thằng hai, thằng tư, tụi bây đưa đám trẻ về nhà đi, trông nom nhà cửa cẩn thận.”
Lục Nghiệp Quốc ngồi xổm xuống: “Con không về, con muốn ở đây trông em gái.”
“Hôm nay là con lái máy kéo, nhất định phải về.”
“…”
Lục Nghiệp Quốc chỉ có thể gật đầu.
…
Tin tức Lục Giai Giai bị thương truyền khắp thôn ngay tối hôm ấy.
Buổi sáng trời đổ mưa nhỏ, sao không sáng cho lắm, khi Tiết Ngạn chạy đến bệnh viện đã là sáng sớm, anh đi đường rất xa, quần áo trên người đều ướt nhẹp cả.
Lục Ái Quốc đang ngồi xổm bên ngoài ngủ gật lại mắc tiểu muốn đi vệ sinh, vừa ngẩng đầu đã trông thấy bóng người cao lớn dưới ánh trăng mơ hồ.
Bên ngoài có gió lạnh thổi qua khiến nhánh cây vang lên xào xạc, trong bóng tối đột nhiên có một bóng người xuất hiện, trong lòng Lục Ái Quốc chợt căng thẳng.
Bóng đen cao lớn càng ngày càng gần, lại vì ở bệnh viện nên Lục Ái Quốc nghĩ đến chuyện kinh dị nghe được lúc nhỏ, từ nhỏ anh ta đã không sợ rắn bọ chuột kiến, nhưng chỉ sợ mỗi quỷ.
“Ai?” Lục Ái Quốc nuốt nước miếng.
Không ai đáp lời anh ta, bóng đen vẫn tiến lại gần, cả người anh ta dán sát lên tường, giọng nói run rẩy đe dọa: “Còn không nói nữa thì tôi sẽ không khách sáo đâu!”
Ngay trong nháy mắt anh ta băn khoăn, bóng đen đã tới trước mặt anh ta.
“Cô ấy đang ở đâu?” Giọng nói của đối phương cực khàn.
Lục Ái Quốc cảm thấy hơi quen, nương theo ánh trăng mông lung nhìn rõ người đó, toàn bộ sự sợ hãi của anh ta đều bay hết sạch, trên mặt tức giận vô cùng: “Tiết Ngạn, cậu có bệnh à.”
Tiết Ngạn chỉ hỏi: “Lục Giai Giai đang ở đâu?”
Lục Ái Quốc phiền não, túm cổ áo của Tiết Ngạn rồi ấn anh lên tường: “Cách xa em gái tôi một chút, tôi nói cho cậu biết…”
Anh ta còn chưa dứt lời thì Tiết Ngạn đã trực tiếp ấn ngược lại anh ta lên tường, con ngươi đen tối u ám giống như ác quỷ bò lên từ dưới địa ngục.
Lục Ái Quốc túm tay của Tiết Ngạn vặn ra ngoài, nhưng ngón tay của đối phương như kìm sắt, anh ta túm tay của anh đến cả chảy máu nhưng Tiết Ngạn lại vẫn thờ ơ.
Tiết Ngạn của hiện tại cực giống lệ quỷ.
Một tay anh ấn Lục Ái Quốc, đôi mắt nhìn về phía căn phòng bên cạnh anh ta.
Anh nhấc chân, trên người giống như nóng lên, cất bước muốn đẩy cửa ra.
Lục Ái Quốc thấp giọng quở trách: “Bây giờ đã là lúc nào rồi, em gái tôi đã ngủ, cậu có biết con bé đụng lủng đầu rồi không? Vất vả lắm mới ngủ được, cậu muốn đánh thức nó sao?”
Trong nháy mắt cái chân nhấc lên của Tiết Ngạn không còn sức nữa, anh khàn giọng: “Đụng lủng đầu?”
“Ờ, mãi nó mới ngủ được, cậu đừng vào quấy rầy nó.” Lục Ái Quốc cảm thấy Tiết Ngạn buông lỏng sức, anh ta gạt người ra, ngồi xổm ở bên cạnh với vẻ hơi suy sụp: “Lần này em gái tôi cũng chịu tội lớn rồi, bác sĩ nói phải nghỉ dưỡng cẩn thận.”
Cả người Tiết Ngạn cứng ngắc, anh đứng ở ngoài cửa, Lục Ái Quốc ngồi xổm một lúc có hơi không nhịn nổi nên đi vệ sinh, khi trở về Tiết Ngạn vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Anh đứng ngoài cửa cả tối giống như một pho tượng gỗ, không biết mệt mỏi hay uể oải. Cả tối mấy lần Lục Ái Quốc mở mắt đều bị dọa hết hồn, anh ta nói chuyện với Tiết Ngạn nhưng đối phương cũng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa.
Thẳng đến sáng, cha Lục từ bên trong mở cửa ra, trông thấy người đứng bên ngoài cũng giật nảy mình, nhưng vẻ mặt rất nhanh đã bình tĩnh lại, ông ta bước vội ra ngoài, đóng cửa lại hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Cháu tới thăm cô ấy.” Tiết Ngạn chỉ liếc mắt nhìn được một cái, hoàn toàn không thấy được Lục Giai Giai.
“Cậu…” Cha Lục muốn mắng Tiết Ngạn lỗ mãng, nhưng nhìn vạt áo anh vẫn còn ẩm ướt lại thở dài một hơi, chủ động bảo: “Không có gì đáng ngại cả.”
Tiết Ngạn không nói gì.
“…” Thật bướng bỉnh, cha Lục mở cửa phòng bệnh, Tiết Ngạn nhấc chân đi vào trong, nhìn rõ Lục Giai Giai đang ngủ say.
Cô ngủ cũng không an ổn cho lắm, sắc mặt rất nhợt nhạt, ngón tay níu chặt áo của mẹ Lục.
Anh nhìn chằm chằm vài giây, nhỏ giọng bảo: “Chăm sóc cô ấy cho tốt.”
Sau đó im hơi lặng tiếng quay người rời đi.