Nhà họ Tôn ở nhà ngang trong thị trấn, đồ trang trí cũng không tồi nhưng cũng không quá cách âm.
Một nhà vừa cãi nhau, hàng xóm luôn có thể nghe thấy.
“Mấy hôm nay nhà cậu ta cứ cãi nhau miết, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Người đàn ông ở nhà bên cạnh nhíu mày.
Nữ chủ nhân ở nhà bếp đáp: “Thành Trúc nhìn trúng một cô gái, Quế Trân không coi trọng, hai người cãi nhau, ngày nào cũng ầm ĩ.”
Bà ta nói đến đây còn thấp giọng bảo: “Ngày nào Phạm Quế Trân cũng khen con trai bà ta, vẫn luôn kêu bà mai tìm con gái của đoàn trưởng, sư trưởng gì đó, không phải tôi nói đâu cơ mà gia đình như thế phần lớn đều chuyển vào thủ đô, làm sao có khả năng còn nhìn trúng người ở chỗ chúng ta cơ chứ.”
“Đừng đồn đãi linh tinh, chuyện như vậy bớt quản đi.”
“Nếu không phải ngày nào cũng cãi nhau thì ai muốn quản.”
…
Tôn Thành Trúc trở người quay lưng với mẹ Tôn, rất lâu rồi anh ta chưa ăn cơm, chỉ một động tác này đã khiến anh ta thở hồng hộc:”Nếu mẹ không nhìn trúng Lục Giai Giai, con sẽ chết đói ở nhà.”
“Cho dù con có chết đói thì mẹ cũng sẽ không cho con lấy một đứa con gái nông thôn, ngược lại mẹ muốn xem cô ta còn có thể giở thủ đoạn gì nữa.” Mẹ Tôn đẩy cửa đi ra ngoài.
Buổi chiều Tiết Ngạn định về nhà, trước khi rời đi lại mang mấy món bổ máu nữa cho Lục Giai Giai.
Canh xương táo đỏ, canh bí đỏ táo đỏ, sườn xào chua ngọt, còn có một bát cơm gạo trắng to nữa.
Trước khi Tiết Ngạn rời đi, mẹ Lục và cha Lục đã về nhà trước.
Bọn họ đã lớn tuổi, Lục Giai Giai cũng không thể kêu bọn họ trông mình suốt, cô bảo bọn họ về nhà nghỉ ngơi một tối, ngày mai lại tới sau.
Mẹ Lục quả thật không có tinh thần cho lắm, bà ta cũng ngại Trương Thục Vân nấu cơm không ngon, chuẩn bị về nhà đích thân cầm dao cho Lục Giai Giai từ từ bồi bổ.
Vì thế đổi thành Trương Thục Vân ở trong phòng bệnh với Lục Giai Giai.
Cô ta biết mối quan hệ giữa Tiết Ngạn với Lục Giai Giai, nhưng không ngờ Tiết Ngạn lại có bản lĩnh lấy được nhiều đồ ăn như vậy.
Cô ta khác với mẹ Lục, mẹ Lục thèm người khác nhìn không ra, còn cô ta thèm hoàn toàn không thể nói chuyện, vì vừa nói là nước miếng chảy.
Đặc biệt là canh xương táo đỏ đó, hương thơm xộc thẳng vào mũi.
“Chị… chị đi vệ sinh đã nhé.” Chỉ nói vài chứ cũng khiến Trương Thục Vân lau khóe miệng.
Lục Giai Giai: “…”
Cô vốn cũng không muốn ăn cho lắm, nhưng nhìn canh xương táo đỏ trên bàn lại đột nhiên cảm thấy hơi đói.
Nhân lúc xung quanh không có người, cô hỏi Tiết Ngạn: “Mấy món này anh lấy ở đâu ra vậy?”
“Em chỉ cần ăn là được, dù sao cũng không phải ăn trộm ăn cướp.” Tiết Ngạn nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ cho đến giờ vẫn còn trắng bệch của Lục Giai Giai.
Lần này Lục Giai Giai chịu tội không ít, không nói chảy máu, chỉ riêng vết thương trên đầu đã đủ khiến cô đau rồi.
“Em ngoan, ăn nhiều một chút.” Nếu không phải bây giờ mối quan hệ của hai người vi diệu thì anh chỉ hận không thể tự tay đút cho cô ăn.
Tiết Ngạn chạm vào gương mặt mềm mại của cô gái trẻ, anh cảm thấy mình nhặt được món lời to lớn rồi, cô gái trẻ mới mười bảy tuổi, còn anh đã hai mươi ba.
Anh giành trước một bước cắn vào miệng trước khi cô gặp được nhiều người hơn.
Tiết Ngạn sờ khóe môi của Lục Giai Giai: “Muốn hôn một cái.”
“…” Lục Giai Giai nâng mắt nhìn, gương mặt thoáng hồng lên, cô từ chối một cách đúng lý hợp tình: “Không được, em váng đầu lắm.”
“Chỉ chạm một cái thôi.” Ngón tay của Tiết Ngạn lại vòng xuống cằm Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai không đáp lời anh, không đồng ý cũng không từ chối, Tiết Ngạn đợi vài giây rồi từ từ cúi đầu chạm lên môi Lục Giai Giai, rất nhẹ.
Nhưng khi gần đi lại cắn một cái vào môi dưới của Lục Giai Giai.
Cô lập tức xù lông, trực tiếp cầm gối đầu sau người muốn đập vào mặt Tiết Ngạn: “Ai cho anh cắn, lỡ như bị người khác nhìn ra được thì phải làm sao? Anh cố tình!”
Tiết Ngạn không ngờ suy nghĩ của mình bị nhìn ra được, gần đây anh mới biết người phụ trách vụ cướp lần này là Tôn Chấn Hưng.
Thật ra lần đó ở bệnh viện, anh đã nhìn ra được Tôn Chấn Hưng có chút ý tứ với Lục Giai Giai, lỡ như nhân lúc anh không có ở đây mà đào góc tường thì phải làm sao?