Tiết Ngạn thở dốc dữ dội, hầu kết di chuyển, anh nhìn Lục Giai Giai: “Anh, anh chỉ muốn hỏi em, sẹo trên đầu không cần lo, bà ngày sau thuốc mỡ có thể làm xong, đến lúc đó coi như một phần của sính lễ.”
Lục Giai Giai cũng thấy đầu óc nhão thành tương hồ, chỉ nghe thấy sính lễ gì đó, những cái khác đều không vào đầu.
Quá mất mặt, cô quyết định tạm thời không để ý đến Tiết Ngạn nữa.
Lục Giai Giai hung dữ che giấu vẻ hoảng hốt của mình: “Đừng hỏi em, muốn tặng gì thì tặng cái đó, anh là đồ lưu manh.”
Cô nổi giận quay người rời đi, mà Tiết Ngạn thì lại đứng nguyên tại chỗ rất lâu mới đi ra ngoài.
Thân phận của anh đã khác trước đây rồi, bây giờ còn có công việc ở thị trấn, thôn dân nhìn thấy anh cũng sẽ chào hỏi.
Vương Chấn Quốc trông thấy Tiết Ngạn bèn chạy bước nhỏ đến bên cạnh anh: “Khi nào có thời gian lại cùng nhau đi săn nhé?”
Anh ta rất khâm phục Tiết Ngạn, không chỉ có một thân sức lực mà khí thế còn lớn, người cũng không dễ chọc, một cái liếc mắt cũng có thể trấn nhiếp đại đa số người.
Có Lục Giai Giai rồi, thái độ của Tiết Ngạn đối với những người khác không còn sắc bén như trước đây nữa, anh cũng thử hòa nhập với mọi người.
Anh cúi mắt nghĩ ngợi “Gần đây có khả năng không rảnh, tôi hơi bận, sau này có thời gian sẽ tìm các cậu đi chung.’
…
Lục Giai Giai chạy về nhà, cha Lục đang nói với mẹ Lục về chuyện của Vương Tứ.
“Bây giờ báo cáo có công, Vương Tứ có đề tên trên thư, hơn nữa một ngày trước khi bị bắt, cậu ta còn cố tình chạy tới trước mặt người dẫn đầu nhấn mạnh mình sẽ không nói ra, vừa ăn cướp vừa la làng, lần này hoàn toàn không rửa sạch được.” Cha Lục biết mấy việc này đều là Tiết Ngạn làm.
Trong lòng ông ta có hơi khâm phục tiểu tử này, tâm tư lợi hại cũng thôi đi, lại còn biết bắt chước nét chữ.
“Hơn nữa, cậu ta còn nợ tiền, ai cũng nghĩ Vương Tứ không trả được tiền nên mới cố tình làm như thế.”
Lục Giai Giai vốn muốn về phòng mình nhưng lại bị thu hút dừng bước chân, cô nghĩ ngợi rồi nói: “Cho dù là Vương Tứ báo cáo có công được thả ra, nhưng những người khác cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta, vậy chẳng phải lúc nào cũng phải sợ hãi mà sống hay sao.”
Thủ đoạn của Tiết Ngạn cũng quá lợi hại, cô còn cơ hội phản công không đây?
“Bây giờ cá cược không phải tội nặng, chỉ cần có người ra ngoài cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta.” Cha Lục ngẩng đầu nhìn vết sẹo trên đầu Lục Giai Giai, đau lòng xoa đầu con gái.
“Thế cũng coi như gặp báo ứng thôi.”
“Ôi, khổ cho con cái mẹ quá.” Mẹ Lục chuẩn bị cơm trưa lại làm thêm ít đồ ngon cho Lục Giai Giai bồi bổ, bà ta nghĩ đến một chuyện khác: “Ngày mai anh hai con với Trịnh Tú Liên xem mắt, bà mai nói tới nhà gái trước cho hai người nói chuyện, nếu được thì qua vài ngày nữa sẽ đăng ký kết hôn.”
“Nhanh như vậy ạ!” Lục Giai Giai sững sờ.
Mẹ Lục đè thấp giọng nói: “Nhanh cái gì mà nhanh? Trịnh Tú Liên về nhà mẹ đẻ có hai tháng mà em dâu cô ta đã sắp làm ầm lên rồi, thời buổi này, phụ nữ ly hôn không dễ sống.”
Không được, bà ta phải đếm kho vàng nhỏ của con gái mình, đợi qua hai năm nữa điều kiện tốt rồi sẽ mua một căn nhà đứng tên cô trước.
“Vậy, vậy…” Lục Giai Giai không hiểu quy tắc ở nơi này cho lắm.
Nếu như anh hai kết hôn, liệu cô với Tiết Ngạn có phải lùi lại không.
Mới đầu cô cảm thấy Tiết Ngạn cầu hôn đột ngột, nhưng cũng cảm giác được tình cảm và sự nôn nóng của anh, trải qua thời gian dài như vậy, cô sớm đã chấp nhận trong lòng rồi.
Nếu còn kéo dài, trong lòng cô sẽ hơi khó chịu.
Còn nữa, ba ngày sau là ngày lành tháng tốt.
Tâm trạng của cô buồn bực, chỉ hận không thể cầm cái gậy vẽ vòng tròn trên đất.
Trên gương mặt của cô gái trẻ vốn còn hào hứng nhưng bây giờ lại ủ rũ hẳn.
Mẹ Lục hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao thế?”
Lục Giai Giai đảo mắt, sau đó từ từ ngẩng đầu lên: “Tiết Ngạn nói, nói ba ngày sau là ngày lành tháng tốt, anh ấy muốn tới cầu hôn, nhưng như vậy có đụng ngày tốt của anh hai không ạ?”
“Ba ngày sau sao?” Mẹ Lục giơ tay tính toán, rồi lại nhìn quyển lịch treo trên tường, bà ta trừng mắt: “Ba ngày sau thật sự là ngày lành tháng tốt.”
Bà ta nhìn về phía cha Lục, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều không nói gì cả.
Đụng thì không sợ, chỉ là luyến tiếc con gái bảo bối thôi.
Nhưng nếu không đính hôn, ngược lại có hơi lén lút vụng trộm không cho người khác biết.