Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 417 - Chương 417: Thay Áo Đến Đâu Rồi

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 417: Thay áo đến đâu rồi

Lục Giai Giai cảm thấy Lục Thảo sẽ chịu khổ về sau, sau khi gả đi sẽ không còn thoải mái như ở nhà mẹ đẻ nữa.

Hơn nữa bác gái cả Lục cũng không có khả năng vì cô ta mà lại rước thêm rắc rối cho con dâu trong nhà.

Lục Giai Giai rửa mặt xong ra ngoài đi làm trước, bây giờ ít việc, người đi làm cũng ít, cô rất nhanh đã làm xong việc.

Đến giờ ăn cơm mà mẹ Lục vẫn còn đang ngáp.

Lúc ăn cơm xong đã là tám rưỡi, Trương Thục Vân chép miệng, nhớ lại vị thịt gà vừa rồi.

Buổi sáng Lục Giai Giai chỉ tùy tiện buộc tóc, bây giờ nhân lúc nhàn rỗi lại thả ra tết lại tóc.

Cô vừa dùng tay chải tóc, lại nghe thấy nhà bên truyền tới tiếng chửi giận dữ như muốn phát điên của bác gái cả Lục.

“Mày còn mặt mũi nói muốn ở nhà à, có ai gả ra ngoài còn ở nhà không? Tao nói cho mày biết, tốt nhất là mày bớt gây chuyện đi, bằng không cút ra ngoài ngay, muốn thế nào thì làm như thế!”

Ở nhà sao? Ngón tay của Lục Giai Giai linh hoạt xuyên vào giữa những sợi tóc, lỗ tai lại nhắm thẳng tới nhà bên cạnh.

Có phải Lục Thảo bị điên rồi không? Làm sao bác gái cả Lục có khả năng cho cô ta và Châu Văn Thanh ở nhà họ Lục.

Trước không nói nhà không đủ chỗ mà một tên đàn ông ăn bám như Châu Văn Thanh cả ngày không làm được bao nhiêu việc, chị dâu cả và chị dâu thứ còn không phải sẽ tức chết hay sao.

Hơn nữa, Châu Văn Thanh chắc hẳn cũng sẽ không bỏ sính lễ, bác gái cả Lục và bác cả Lục chỉ sợ còn phải thêm ít đồ vào.

Mẹ Lục đảo trắng mắt, Lục Thảo của phòng cả đúng là rách việc thật, đều là người thân, không khuyên một chút lại không được.

Chỉ có thể chạy tới khuyên người này, an ủi người kia.

Mẹ Lục kéo cái áo mới của mình.

Cũng may hôm nay là ngày thằng hai xem mắt, việc đã sớm sắp xếp ổn thỏa cũng không thể thay đổi, bằng không bà ta thật sự sẽ nghẹn chết mất.

“Thay áo đến đâu rồi?” Mẹ Lục cũng hơi nóng nảy.

Nếu nói Lục Thảo khiến bác gái cả Lục lo lắng nhất vậy Lục Cương Quốc cũng là người khiến mẹ Lục lo nhất, bà ta thật sự muốn đóng gói ném ngay ra ngoài.

“Xong, xong rồi.” Lục Cương Quốc thay quần mới, bên trên mặc cái áo choàng ngắn màu đen mới, mái tóc cũng được chau chuốt lại, nhìn qua cũng rất có tinh thần.

Mẹ Lục liếc mắt nhìn vài cái, sau đó về phòng lấy chổi lông gà ra, ba anh em vừa nhìn con ngươi đã co rút lại.

Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc thấy mẹ đi về phía thằng hai, đôi mắt đảo như bi, giả bộ không nhìn thấy gì cả.

Tuy Lục Cương quốc cao lớn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích nhưng người lại hơi ngửa về sau, anh ta nhìn về phía cha Lục cầu sự giúp đỡ.

Cha Lục mắt nhìn mũi, cũng coi như không thấy gì cả.

Lục Giai Giai nuốt nước miếng, nhanh chóng bện xong tóc của mình, rồi đứng dậy: “Mẹ, không phải hôm nay dẫn anh hai đi xem mắt sao ạ?” Sao đột nhiên lại muốn ra tay?

“Thì dẫn nó đi xem mắt, bằng không bà đây chẳng thèm quản làm gì.” Mẹ Lục túm áo Lục Cương Quốc kéo về phía mình, phủi chổi lông gà lên lưng anh ta: “Cũng không để ý tí gì cả, sau lưng toàn là bụi, không biết chỉnh trang cho mình tử tế hay sao, sao tao lại sinh ra mấy cái thứ phiền lòng như tụi bây chứ.”

Hóa ra là phủi bụi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Lục Giai Giai ngại ngùng ngồi xuống, rất nhanh cha Lục và mẹ Lục đã dẫn Lục Cương quốc rời đi, đi cùng còn có Trương Thục Vân.

Bây giờ chỉ là xem mắt, một cô em chồng chưa kết hôn như Lục Giai Giai không thích hợp đi.

Cô nhàm chán, định ra nhà kho dọn dẹp nông cụ nhưng còn chưa bước ra khỏi cửa đã thấy Tiết Ngạn đi về phía này.

Cô chớp mắt, sau đó lùi lại một bước, đóng cửa lại.

Không phải đã nói hôm nay không cho anh tới tìm cô hay sao?

“Cô út, sao vậy ạ?” Lục Hoa ăn gà xong đang rửa tay, cô bé thấy Lục Giai Giai đứng sau cửa bất động mới hỏi với vẻ rất nghi ngờ: “Có phải cô quên lấy đồ không?”

“Không có.” Lục Giai Giai vốn muốn trực tiếp đi luôn, nhưng bây giờ cô lại đổi ý, ngược lại muốn xem Tiết Ngạn tới đây làm gì.

Cô ngồi lên cái ghế.

Cửa rất nhanh đã bị đẩy ra, Tiết Ngạn đi vào.

“Bác gái đâu rồi?” Tiết Ngạn hỏi Lục Hoa.

Lục Hoa nhìn Tiết Ngạn rồi lại nhìn Lục Giai Giai: “Bà nội cháu dẫn chú hai đi xem mắt rồi, không ở nhà ạ.”

 


Bình Luận (0)
Comment