Lục Giai Giai vừa về, chị cả lập tức xới một bát cơm cho cô, còn thân thiết đưa một cái bánh ngô cho.
Bây giờ số thịt đang ăn đều là của em gái, nếu không có em gái thì bọn họ làm sao có thể ăn được đồ ngon như vậy mỗi ngày.
“…” Chị cả thật sự càng ngày càng tốt với cô. Lục Giai Giai đặt túi ở một bên, thấy mọi người đều ngồi bên ngoài ăn cơm, cô cũng sảng khoái bê một cái ghế tới rồi ngồi xuống ăn.
Tiết Ngạn nhìn về phía Lục Giai Giai, anh định đi qua nhưng xung quanh có nhiều người như vậy, sợ không ổn.
“Ấy, cậu Tiết muốn đi tìm Giai Giai hả, ngày nào gặp cũng luyến tiếc hết.” Bà Vương trêu ghẹo.
Ở thôn Tây Thủy, trao sính lễ xong hai người đã có danh phận, trêu ghẹo trước mặt mọi người cũng không làm hỏng danh tiếng.
Cả người Tiết Ngạn lập tức cứng ngắc, anh từng bị coi thường, cũng từng bị chế nhạo, nhưng mấy thứ này anh chưa bao giờ từng để trong mắt.
Nhưng hôm nay mấy người này mang theo ý tốt trêu chọc anh với Lục Giai Giai, Tiết Ngạn chợt không biết phải làm sao, môi mím chặt, bát cũng không biết phải bưng đi đâu.
Lục Giai Giai không biết tại sao lại nhắc đến cô và Tiết Ngạn nữa, cô hoang mang ngẩng đầu lên nhìn.
Ba Vương bảo: “Giai Giai sắp mười tám rồi còn gì? Bây giờ là giữa tháng chín, tháng mười một cháu sinh, vậy chẳng phải qua hai tháng nữa có thể kết hôn rồi sao?”
Đôi đũa trong tay Tiết Ngạn bị siết càng chặt hơn, đôi mắt đen của anh nhìn xuống, chẳng hiểu sao lại mong bà Vương nói nhiều thêm chút.
“!” Lục Giai Giai còn nhỏ tuổi, đối diện với loại chủ đề như lang như hổ này cũng luống cuống tay chân, càng không biết nên mở miệng thế nào, tần suất lông mi rung tăng vọt lên, sau đó từ từ cúi đầu.
“Con bé này còn nhỏ mà, tôi phải giữ lại thêm.” Mẹ Lục kiềm chế không đảo trắng mắt, bà ta biết con gái mình sắp phải gả đi, nhưng có thể đừng nhắc tới với bà ta được không.
Tiết Ngạn: “!”
Lục Giai Giai vùi đầu bới cơm, cô cũng không biết sao chủ đề lại kéo đến người cô và Tiết Ngạn nữa.
Có thể nói chuyện của anh hai và chị hai được không, hai người này mới là nhân vật chính của hôm nay cơ mà.
Đôi mắt đen của Tiết Ngạn liếc qua bóng dáng nhỏ ở cách đó không xa, bụng ngón tay ma sát vào miệng bát, trong đầu chí có một câu “giữ lại thêm” của mẹ Lục.
Cả buổi sáng trên cơ bản đã làm xong việc, chỉ đợi ngày mai thu dọn tiếp là xong.
Tiết Ngạn cũng đi theo, Tiết Dương ở trên đường xoa bụng: “Cơm nhà chị Giai Giai nấu đúng là ngon quá đi thôi, anh cả, khi nào anh mới lấy chị Giai Giai về vậy?”
“Lấy cô ấy về không phải để nấu cơm, các em cũng phải học nấu cơm đi.” Tiết Ngạn tiếp tục đi đường, anh căng da mặt, cũng không biết đang nghĩ gì.
Tiết Dương cũng không dám hỏi nhiều.
Bên này, Lục Giai Giai nhìn giấy đăng ký kết hôn trong tay Lục Cương Quốc với vẻ tò mò.
Mặt trang có hai bông hoa hồng to, bên trên viết thông tin của đôi vợ chồng, rất đơn giản mộc mạc.
Hai người cũng coi như đã hoàn toàn thành đôi, lần này đã cắt đứt quan hệ hoàn toàn với Điền Kim Hoa hồi.
Nói đến thì tin tức anh hai cô sắp kết hôn đã truyền khắp cả thôn, cô vốn tưởng Điền Kim Hoa sẽ tới làm loạn nhưng không ngờ lại sóng yên biển lặng như thế.
“Bận cả buổi sáng, mau đi ngủ hết đi.” Mẹ Lục chỉ huy mọi người.
Lục Giai Giai về phòng ngủ trưa sau đó tiếp tục đi làm, vừa đi đến ngã rẽ đã bị một sức mạnh kéo sang bên.
Cô ngẩng đầu trông thấy Tiết Ngạn, duỗi tay nhéo vào cánh tay anh một cái.
Tiết Ngạn đụng vào eo của Lục Giai Giai, đôi mắt đen nhìn cô mà chẳng nói gì.
“Anh sao thế?” Lục Giai Giai nghi ngờ.
Tiết Ngạn giơ ngón cái bị kim đâm ra.
Lục Giai Giai nhìn thấy lỗ kim này lập tức nghĩ đến lời Tiết Ngạn nói hôm qua, cái gì mà tối hôm kết hôn đó đều nghe anh.
“Anh đừng có mơ.” Lục Giai Giai lườm anh một cái.
Có dùng khổ nhục kế thì cô cũng không đồng ý đâu.
“Anh không đòi cái này.” Tiết Ngạn thấp giọng, mím môi, giọng điệu hơi nặng thêm, cổ họng thậm chí còn hơi khàn: “Rất nhiều người đều nói anh già rồi.”
Lục Giai Giai: “…”
“Mới hai mươi ba tuổi, anh đừng có nghe bọn họ nói linh tinh.”
Anh nâng mí mắt lên với vẻ mặt không biểu cảm: “Anh kết hôn muộn hơn những người khác, người bằng tuổi anh đều đã có con.”
“Làm sao có thể giống được? Bọn họ có con sớm nhưng có người hoàn toàn không thể cho con cái một cuộc sống tốt.” Lục Giai Giai cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Tuy anh kết hôn muộn nhưng chắc chắn có thể cho con một cuộc sống tốt, đây mới là có trách nhiệm đối với đứa trẻ.”