Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 462 - Chương 462: Chúng Tôi Tới Tìm Người

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 462: Chúng tôi tới tìm người

Anh ta nghĩ đến La Khinh Khinh, cô ta vốn cũng rất xinh đẹp, nhưng lần trước anh ta đi thăm cô ta đã gầy đến mức sắc mặt vàng vọt, đôi mắt cũng mất đi ánh sáng.

Lâm Phong siết chặt ngón tay, còn hai tháng nữa, qua hai tháng nữa là La Khinh Khinh có thể được thả ra.

Đến thị trấn, Lục Giai Giai và Lý Phân đi dạo trung tâm thương mại trước.

Lục Giai Giai không có hứng thú với ăn uống, dù sao thì Tiết Ngạn cũng đã mua khá nhiều cho cô rồi, Lý Phân thì có hơi thèm bánh quy, cắn răng mua mấy cái.

Lục Giai Giai không mang bao nhiêu tiền, cô nhìn một vòng, toàn bộ đều mua thành vải xám, chuẩn bị may cho cha Lục và mẹ Lục mỗi người một cái áo.

Hai người rời đi, băng qua đoàn văn công trước kia, Lục Giai Giai thấy có người đang ở bên trong khiêng đồ, cô nhìn vài lần nhưng cũng không để ý cho lắm.

Lục Giai Giai và Lý Phân đi rất lâu mới tìm được xưởng dệt mà Tiết Ngạn làm việc.

Bên ngoài xưởng dệt có bảo vệ đứng đó, nhưng không có Tiết Ngạn.

“Đồng chí, cô có chuyện gì sao?” Một bảo vệ nam mặt tròn đỏ mặt nhìn Lục Giai Giai.

Nếu là người khác đã sớm bị bảo vệ đuổi đi rồi, nhưng Lục Giai Giai lớn lên ưa nhìn, tuổi lại nhỏ nên ngược lại bản thân bọn họ có hơi ngại.

“Chúng tôi tới tìm người.” Lục Giai Giai lấy thẻ công tác mà mình đã chuẩn bị sẵn ra: “Tôi là người ở thôn Tây Thủy, tới đây tìm chồng chưa cưới của tôi, anh ấy cũng giống các anh, là bảo vệ của xưởng dệt.”

“… Chồng chưa cưới.” Bảo vệ nam mặt tròn hơi dừng lại: “Cũng là bảo vệ?”

Trong đầu anh ta nhanh chóng hiện lên gương mặt của tất cả bảo vệ, trong lòng “đậu má” một tiếng, rốt cuộc là ai lại có vợ chưa cưới như vậy.

“Ai?” Bảo vệ mặt tròn ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi giúp cô tìm anh ta.”

“Tiết Ngạn, tôi muốn tìm Tiết Ngạn.” Lục Giai Giai trực tiếp nói.

Bảo vệ mặt tròn suýt thì ngã, vừa nhắc đến Tiết Ngạn, anh ta đã cảm thấy vai mình hơi đau rồi.

“Hóa ra là anh Tiết, tôi cũng sắp đổi ca rồi, bây giờ sẽ qua đó giúp cô tìm anh ta.” Bảo vệ mặt tròn chạy vào trong.

Những bảo vệ khác không nhịn được mà quan sát Lục Giai Giai, cô cũng hào phóng cười đáp lại một cái.

Cô muốn tất cả mọi người đều biết cô là vợ chưa cưới của Tiết Ngạn.

Tiết Ngạn đang cầm hộp cơm tới nhà ăn ăn cơm, đột nhiên phía sau có người móc vào chân anh một cái

Anh nhanh chóng bước lên một bước, người phía sau lập tức ngã oạch xuống đất.

Lúc này Tiết Ngạn mới quay đầu liếc mắt nhìn ra sau.

Cô gái phía sau chống khuỷu tay xuống đất, tức giận ngẩng đầu, cố tình nói: “Lại là anh, chuyện ở phân xưởng chúng ta vẫn chưa xong đâu!”

“Cô là?” Tiết Ngạn nhíu mày, cho rằng là vấn đề công việc.

“…” Cô gái ngã xuống đất không ngờ Tiết Ngạn lại không nhớ mình, vội đứng dậy trừng mắt nhìn anh: “Tôi là Phùng Như!”

“Không nhớ.” Tiết Ngạn quay người đi, Phùng Như đã cố tình xuất hiện bên cạnh Tiết Ngạn vài ngày rồi, không ngờ anh lại không hề có ấn tượng với cô ta.

Cả người Phùng Như có hơi khó thở, cô ta chặn Tiết Ngạn: “Anh quên rồi sao? Hôm qua có một người trộm vải, chính anh đã dẫn đầu bắt cô ta, người trong nhà cô ta bệnh nặng, muốn bán vải mua thuốc, vậy mà anh lại vô tình bắt cô ta đi.”

Nếu là bình thường, Phùng Như sẽ không quan tâm mấy chuyện rỗi hơi này, nhưng cô ta vì muốn để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu người đàn ông này nên cố tình chủ trương đi ngược lại với anh ngay tại trận.

Phùng Như nói một cách hiên ngang lẫm liệt: “Anh có biết không hả? Anh làm như thế có khả năng sẽ hại chết một người đấy.”

“Rõ ràng cô biết có thể sẽ có một người chết, tại sao không cho cô ta tiền lương tháng trước của cô đi?”

“…” Phùng Như không biết nên phản bác thế nào.

Tiết Ngạn vòng qua cô ta mà đi, nhưng Phùng Như lại chặn anh.

“Cút!” Tiết Ngạn mất kiên nhẫn, con ngươi màu đen nhuộm thêm vài phần nặng nề.

Phùng Như sợ rụt người lại.

Cô ta tự cho rằng mình lớn lên không tồi, đối với đàn ông xưa nay đều rất thuận lợi, không ngờ Tiết Ngạn này lại hung dữ như thế.

Nhưng cô ta đã quan sát kỹ người đàn ông này rồi, dáng người cao lớn, lớn lên tuấn tú, cả người mặt lạnh như tiền, hơn nữa chưa bao giờ có tương tác với bất cứ cô gái nào.

Người đàn ông như vậy quả thật rất khó tiếp cận, nhưng một khi bước được vào lòng anh, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn phục tùng.

Cô ta liếc mắt cái đã nhìn trúng người đàn ông này rồi.

Ánh mắt của Phùng Như nhìn chằm chằm vào lưng Tiết Ngạn, nhấc chân đi theo phía sau anh.

 


Bình Luận (0)
Comment