Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 468 - Chương 468: Cháu Cũng Sẽ Cắt Vải Cho Mọi Người

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 468: Cháu cũng sẽ cắt vải cho mọi người

Dù sao cô có nói gì cũng vô dụng, còn có khả năng cản trở mẹ ruột phát huy nên dứt khoát mặc mẹ cô đi.

Nói rõ ràng mọi việc thì trong nhà cũng bớt tranh chấp.

Điều quan trọng nhất là cô cũng sẽ không chiếm lời gì của anh trai chị dâu cả.

“Đây chính là vải tốt, em gái tốt với cha mẹ quá, vậy mà lại nỡ cắt nhiều vải như vậy, chắc chắn có thể may hai bộ đồ.” Ba anh em tiến lên sờ, nịnh nọt khen ngợi.

Lục Hoa nói: “Đợi cháu lớn rồi, có tiền rồi cũng sẽ cắt vải cho cô út, cắt vải ông nội và bà nội, cắt vải cho cha mẹ, để mọi người ngày nào cũng mặc đồ mới.”

“Cháu cũng thế.” Lục Hảo đỏ mặt.

Những đứa trẻ khác nhao nhao lên: “Cháu cũng sẽ cắt vải cho mọi người.”

Trong lúc nhất thời trong nhà toàn là “cắt vải” “cắt vải…”

Lục Giai Giai: “…”

Cô vốn tưởng rằng chuyện cắt vải đến đây là kết thúc, nhưng không ngờ đến lúc ăn cơm tối mẹ Lục lại ra ngoài.

Buổi tối, rất nhiều người phụ nữ sẽ ra ngoài ngồi dưới gốc cây ăn cơm, mấy người một nhóm, vừa ăn vừa nói chuyện.

Thức ăn của nhà họ Lục tốt, mẹ Lục đợi đến khi chỉ còn thừa canh mới bưng ra ngoài.

Nói rồi lại nói, bà ta kéo đến người Lục Giai Giai: “Con bé ngốc này hôm nay lên thị trấn dạo một vòng cũng chẳng mua đồ ăn gì cả, mà dùng tiền tiêu vặt gom được mua vải hết, nói may cho tôi với cha nó mỗi người một bộ quần áo. Bà nói xem, chúng tôi đã từng này tuổi rồi rồi còn may đồ mới làm gì, con bé này cũng không nghe, cứ đòi mua, không có cách nào khác.”

Mọi người: “…”

Bác gái cả Lục nghĩ đến Lục Thảo, bà ta biết Lục Thảo vẫn luôn góp tiền tiêu vặt nhưng chưa bao giờ thấy ho he gì.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, nhiều năm như vậy Lục Thảo chưa từng mua một thứ gì cho bà ta.

Bác gái cả Lục có hơi đau tim, ngay cả canh uống vào cũng thấy đắng chát.

Mẹ Lục thở dài, hỏi: “Các bà nói xem tại sao con bé ngốc này cứ đòi mua vải chứ? Chưa từng thấy ai ngốc như nó.”

Mọi người: “… Có thể là quá hiếu thuận.”

“Đúng, đúng là quá hiếu thuận.” Mẹ Lục giống như vừa mới hiểu ra từ hiếu thuận này: “Con bé ngốc này đúng là quá hiếu thuận, thật sự sợ nó chịu thiệt quá.”

Những bà cô khác chỉ hận không thể đảo trắng mắt.

“Các bà nói xem sao tôi có thể sinh ra đứa con gái hiếu thuận như vậy chứ?”

“…” Ai biết!

Nếu như bọn họ biết còn không đẻ trước hay sao?

Mẹ Lục khoe khoang một vòng xong mới quay đầu rời đi, chỉ để lại một đám bà cô ghen tỵ.

Bác gái cả Lục về nhà, nghĩ đến đứa con gái Lục Thảo này đúng là thà sinh quả trứng còn tốt hơn, nhiều năm như vậy không hưởng được một tí phúc lộc nào từ cô ta.

Hôm qua Lục Thảo lên thị trấn mua nồi niêu xoong chảo, tiền tiêu vặt lén gom trong tay đã dùng hết sạch, cô ta nhìn Châu Văn Thanh đã sớm nằm trên giường, dặn dò: “Văn Thanh, anh đi ra ngoài nhặt ít củi đi, em không đi nổi.”

“Cô tự đi mà làm, tôi mệt muốn chết đây này.”

“… Hôm nay anh chỉ làm có ba công điểm, một mình tôi làm bảy công điểm đây này.” Lục Thảo không nhịn được mà nổi nóng: “Tôi về nhà còn phải nấu cơm, anh cũng không thể không làm gì được.”

“Tôi lấy cô về đúng là xúi quẩy tám đời…” Châu Văn Thanh vừa lải nhải vừa xuống giường, đi ra khỏi cửa, cũng không quan tâm là củi nhà ai cứ ôm về một bó trước.

Anh ta đi vào phòng ném xuống bên cạnh Lục Thảo: “Ăn cơm xong đừng quên giặt quần áo, hôm nay làm việc đổ mồ hôi, khó ngửi chết đi được.”

Bây giờ lấy vợ rồi, giặt quần áo, nấu cơm đều có người làm, anh ta nhất định phải sạch sẽ trở lại.

Lục Thảo lập tức nổi giận: “Châu Văn Thanh!”

“Sao?” Châu Văn Thanh nhíu chặt mày lại: “Cô không muốn? Cô nhìn những cô gái khác đi, gả cho người ta không phải đều như vậy hay sao? Thậm chí còn có ông chồng ngày nào cũng đánh vợ, nhưng tôi chưa bao giờ đánh cô, cô còn muốn thế nào nữa?”

“…” Lục Thảo bị nói mà đầu óc hoang mang.

Châu Văn Thanh nói tiếp: “Lúc tôi ở bên Lục Giai Giai cũng chẳng cần phải làm việc gì cả, chỉ ghi mỗi công điểm là xong, hơn nữa cô ấy còn thường xuyên mang đồ trong nhà cho tôi ăn, cũng chưa bao giờ từng oán trách trước mặt tôi, sao cô lại kém cô ấy nhiều như thế?”

Cơn giận của Lục Thảo lập tức tan biến, cô ta cắn răng: “Sao tôi có thể kém cô ta được?”

 


Bình Luận (0)
Comment