Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 484 - Chương 484: Kết Hôn Cũng Phải Thông Qua Sự Đồng Ý Của Tôi 2

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 484: Kết hôn cũng phải thông qua sự đồng ý của tôi 2

Ở tiền tuyến căng thẳng, quân đội sẽ không đóng quân ở một chỗ, có đôi khi đồ mà người nhà gửi đến rất lâu mới có thể nhận được.

Vết thương trên vai Lục Kính Quốc vừa mới khỏi, trên trán lại có một vết xước nhỏ, sau khi băng lại đơn giản, anh ta cầm đồ đã gửi tới về ký túc xá.

Anh ta mở bọc hàng, lấy một túi cá khô ra, bên dưới cùng là một cái áo bông dày, sờ vào vô cùng ấm áp.

Lục Kính Quốc lấy cái áo rồi mở ra, bên trong rớt xuống một phong thư, phong thư rơi xuống đất, một bức ảnh trượt ra ngoài.

Ngô Việt nhanh mắt nhìn thấy, anh ta đi qua: “Lục Kính Quốc, đây không phải là em gái chúng ta đấy chứ?”

Ngón tay thon dài của Lục Kính Quốc lập tức cầm bức ảnh trên đất lên, lau cẩn thận đất bám bên trên.

Bụng ngón tay sượt qua gương mặt của Lục Giai Giai, vẻ mặt mang theo sát khí thẳng đến khi lau sạch mới giãn ra.

Ngô Việt đi lên: “Cho tôi xem em gái chúng ta trông thế nào đi!”

“Cút đi.” Lục Kính Quốc tránh đi, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại đầy nguy hiểm: “Em gái tôi cũng là người các cậu có thể nhìn?”

“Không phải tôi chỉ tò mò thôi sao? Doanh trưởng Lục, không, sắp tới là đoàn trưởng Lục chứ, cả ngày anh khen em gái mình như tiên nữ, tôi có thể không muốn nhìn hay sao?”

Lục Kính Quốc trầm ngâm một lúc, trên gương mặt xưa nay bình tĩnh mang theo vẻ tự hào cực kỳ không phù hợp: “Chỉ cho cậu nhìn một cái, nếu cậu dám nhớ thương con bé, tôi nhất định sẽ đánh chết cậu!”

Ngô Việt: “…”

“Em gái cũng không thể không kết hôn.”

“Kết hôn cũng phải thông qua sự đồng ý của tôi!”

“Cho tôi xem ảnh trước đi.” Ngô Việt thò đầu tới.

Lục Kính Quốc đặt ảnh ở giữa lòng bàn tay của mình, ngón tay kẹp lại: “Nhìn đi, đây chính là em gái tôi.”

Lục Giai Giai trong bức ảnh mặc đồ Liệt Ninh, ảnh đen trắng, khóe môi cô mỉm cười, ngồi ngoan ngoãn trên ghế, lông mày mảnh mắt to, vừa đơn thuần vừa xinh đẹp.

Ngô Việt sững sờ.

Lục Kính Quốc liếc mắt nhìn với vẻ ghét bỏ, sau đó cất bức ảnh đi, vẻ mặt đắc ý: “Lão tử đã nói em gái tôi lớn lên ưa nhìn, sao hả?”

Ngô Việt gật đầu, chợt nắm lấy cánh tay của Lục Kính Quốc: “Anh Lục, anh giới thiệu em gái cho tôi đi, tôi nhất định sẽ tốt với em ấy.”

“Cậu cút đi.” Lục Kính Quốc hất Ngô Việt ra, nằm trên giường với vẻ lười biếng, vắt chéo chân: “Em gái tôi phải gả cho một người thành thật, nhà chúng tôi có một người liều mạng là đủ rồi, tôi không thể kéo cả em gái mình vào được.”

Anh ta nói chuyện quá tùy ý nhưng ý tứ lại rất nặng.

Ngô Việt lập tức hiểu ra, trực tiếp áp chế phần rung động trong lòng đó xuống.

Cũng đúng, cô gái xinh đẹp như thế, mà mỗi ngày bọn họ đều ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, làm sao dám kéo chân giai nhân?

Nửa tháng sau, Lục Giai Giai rời giường nhìn thấy ba anh trai đang khiêng gỗ về nhà.

“Các anh làm gì thế?”

“Làm đồ gia dụng cho con.” Mẹ Lục đi từ nhà bếp ra ngoài: “Cái này đều là của hồi môn của con, nồi niêu xoong chảo vẫn chưa mua, đợi qua vài ngày nữa mẹ với chị dâu con sẽ lên thị trấn rồi từ từ mua.”

“Vốn còn muốn mua cái máy khâu, nhưng con không thích may quần áo, đến khi đó để không cũng lãng phí, cho của hồi môn thêm hai cái chăn, tiền thì con cầm đi, muốn mua gì thì mua cái đó.”

Lục Nghiệp Quốc vỗ ngực: “Em gái, em cứ yên tâm, anh đã từng học làm đồ gia dụng, nhất định sẽ làm thật đẹp cho em.”

Bắt đầu từ lúc ba anh em cưa gỗ, trong thôn đều biết qua hơn một tháng nữa Lục Giai Giai sẽ kết hôn với Tiết Ngạn.

Bác gái cả Lục thi thoảng đi qua nhà họ Tiết, nhìn căn nhà rộng rãi với gạch đỏ, trong lòng lại thở dài một tiếng.

Lúc trước bà ta muốn gả Lục Thảo qua đây, nhưng cuối cùng có quá nhiều sự lựa chọn, không biết phải chọn cái gì, vẫn là phòng hai có mắt nhìn, bây giờ nhà họ Tiết sống càng ngày càng tốt.

Trời lạnh rồi, bác gái cả Lục đang làm giày, vừa duỗi cánh tay đã nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ cửa lớn.

Chị dâu cả đang phơi quần áo, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lục Thảo.

Lục Thảo cảm mạo nên nước mũi chảy từa lưa, thường xuyên dùng tay áo để lau trông bẩn đến mức khiến người nhìn mà mắc ói.

Chị dâu cả nhíu mày, nghĩ đến những lời đồn đãi vô căn cứ mà mình phải chịu, hoàn toàn chẳng muốn để ý đến cô em chồng này.

Đồng thời trong lòng cũng hơi cảnh giác.

 


Bình Luận (0)
Comment