Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 494 - Chương 494: Phải Nghe Em Hết 1

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 494: Phải nghe em hết 1

Hiếm khi được ăn một bữa ngon, mọi người đều rất cố gắng, bà cụ thua một phen, sau đó trực tiếp lấy ra toàn bộ thực lực của mình.

Cái bàn đó của Lục Thảo giành nhau đến mức người chết ngựa đổ.

Châu Văn Thanh vừa chán ghét vừa ăn thức ăn mà Lục Thảo gắp cho, khiến những người khác nhìn mà thấy đau tim.

Mà Tiết Ngạn thì vẫn luôn bị khuyên uống rượu, ba anh trai lần lượt ra trận, những thanh niên khác trong thôn cũng không kiềm chế được, đặc biệt là Triệu Xã Hội, chuẩn bị chuốc Tiết Ngạn đến chết.

Đều là rượu mừng, Tiết Ngạn không từ chối bất cứ ai mời cả.

Anh sợ buổi trưa Lục Giai Giai không được ăn cơm cũng đã bày sẵn một bàn ở trong tân phòng.

Lý Phân và mấy cô gái trẻ ngồi trong đó ăn chung với Lục Giai Giai.

Một cô gái nhỏ trong đó hỏi: “Giai Giai, sao cô lại thích Tiết Ngạn vậy? Cô không sợ Tiết Ngạn sao? Tôi cảm thấy anh ta rất dữ, hơn nữa anh ta cường tráng như vậy, sức lớn như thế…”

Nhắc đến vấn đề nhạy cảm, cô gái nhỏ bên cạnh chọc vào người cô ta.

Cô gái trẻ lập tức đỏ bừng mặt, giảo biện: “Tôi không có ý đó.”

Lục Giai Giai cũng nghĩ đến dáng vẻ hung dữ mạnh mẽ của Tiết Ngạn ngày thường, khi còn chưa kết hôn đã chỉ hận không thể ăn cô, bây giờ kết hôn rồi…

Lục Giai Giai không dám nghĩ ngày mai mình còn có thể sống được không.

Cô phải nghĩ cách khiến mình không sợ mới được.

Hơn hai giờ, tiệc tùng mới tan, Lục Thảo và Châu Văn Thanh xoa bụng đi ra ngoài.

Người trong thôn chán ghét hai người bọn họ, đồng thời cũng liếc mắt nhìn người nhà phòng cả nhà họ Lục.

Bác gái cả Lục tức đến mức suýt thì xuất huyết não, về đến nhà nổi giận đùng đùng nói với người trong nhà: “Sau này toàn bộ người trong nhà này nhìn thấy Lục Thảo đều coi như không nhìn thấy cho tôi, nhà họ Lục chúng ta không có đứa con gái này.”

Bác cả Lục hé miệng, nhưng người cùng thôn trên bàn cơm đều cười nhạo rất quái gở, thật sự cảm thấy mất hết thể diện.

Tiết Ngạn uống hơi say, mẹ Lục sợ anh uống say không phân nặng nhẹ, đặc biệt dặn dò cha Lục nấu ít canh giải rượu từ sớm cho anh.

Tiết Ngạn dùng nước lạnh rửa mặt, lại uống canh giải rượu, đầu óc trên cơ bản đã tỉnh táo hơn một chút.

Anh về phòng nhìn thấy Lục Giai Giai, cô ngồi trên giường, gương mặt nhỏ xinh đẹp, vừa thấy anh vào đã mở to đôi mắt nhìn anh.

Yết hầu của Tiết Ngạn hơi di chuyển, anh bước nhanh qua, vừa dùng sức đã đặt được Lục Giai Giai lên giường, thuận thế đè lên trên, giọng anh khàn đi: “Hôn trước một cái.”

Động tác của anh quá nhanh, Lục Giai Giai còn chưa kịp phản ứng thì môi đã bị ấn mạnh lên.

Cô nắm chặt cái chăn bông mềm mại, không thích cảm giác hít thở không thông, muốn đẩy Tiết Ngạn ở bên trên ra.

Nhưng tay lại bị đối phương nắm được, anh đan ngón tay mình vào từng kẽ ngón tay của cô, mười ngón nắm chặt.

Đầu ngón tay trắng nõn bám lên mu bàn tay màu đồng cổ, bầu không khí ấm áp lên dần từng chút một.

Môi Tiết Ngạn đụng lên gương mặt mềm như bông mang theo hương thơm của cô, vừa định hôn một cái thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi.

“Tiểu Ngạn, ra ngoài chuyển đồ đi.”

Tiết Ngạn: “…”

Anh hơi ngẩng đầu, trên trán nặn ra giọt mồ hôi.

Lục Giai Giai dùng mũi chân đá anh một cái, cảm thấy môi mình đau rát, cô hé miệng cắn lên cổ Tiết Ngạn nhưng lại mềm nhũn không có bao nhiêu lực, ngược lại Tiết Ngạn còn rên một tiếng.

“Tiểu Ngạn…” Cha Tiết lại ở bên ngoài gọi.

Ông ta gấp đến mức giậm chân tại chỗ, liếc mắt nhìn sắc trời còn sáng choang bên ngoài, chỉ hận không thể vào trong kéo người ra.

Bây giờ trời vẫn còn sáng, tiểu tử chết tiệt này rốt cuộc ở trong đó làm gì?

Cha Tiết nghĩ đến lời dặn dò của mẹ Lục, càng lớn tiếng hơn: “Mau ra ngoài bê đồ đi.”

Anh đứng dậy với vẻ không cam tâm tình nguyện, cổ họng như nhét cát: “Ngoan ngoãn đợi ở trong phòng, nếu buồn ngủ thì cứ ngủ một giấc.”

Lục Giai Giai lẩm bẩm.

“Không nghe lời trở về sẽ phạt em.” Tiết Ngạn vỗ lên gò má của Lục Giai Giai.

Lục Giai Giai: “!”

Tiết Ngạn không tình nguyện gì đi ra cửa, Lục Giai Giai ở trên giường thở dốc vài hơi, cô cầm cái gương nhỏ trên tủ lên.

Phát hiện ra môi mình không chỉ sưng mà ngay cả mặt cũng hơi đỏ.

Cô nghĩ đến trọng lượng trên người Tiết Ngạn khi anh đè lên, cảm thấy mình không thể ngồi yên chờ chết được, lại nhìn xung quanh căn phòng, phát hiện cách đó không xa có một chai rượu.

Uống say rồi, Tiết Ngạn chắc hẳn sẽ không nỡ hung dữ với cô như vậy nữa.

 


Bình Luận (0)
Comment