Tiết Ngạn bất chợt nhếch khóe môi mỏng, anh giơ bàn chân ướt của Lục Giai Giai đặt lên đùi mình, cầm khăn lông bên cạnh qua lau, thấp giọng nói: “Anh có chỗ nào hầu hạ em không tốt, em quên rồi sao, lần trước là em hôn anh trước.”
“Gì cơ?” Lục Giai Giai nghi ngờ, ký ức lần trước của cô đã sớm bị quy cách hóa, cô rút cái chân đã lau sạch về: “Em chẳng biết anh đang nói gì cả.”
Cô quan sát Tiết Ngạn từ trên xuống dưới, nghĩ ngợi rồi nói thẳng: “Anh qua đây để em hôn cái coi.”
Tiết Ngạn: “…”
Anh đứng dậy cất khăn lông đi, Lục Giai Giai thấy anh phản kháng cũng từ từ trợn tròn mắt.
“Biết hôm nay là ngày gì không?” Tiết Ngạn hỏi.
Lục Giai Giai lẩm bẩm, từ chối trả lời.
Tiết Ngạn thấp giọng: “Hôm nay là ngày kết hôn của hai chúng ta.”
“Kết hôn?” Lục Giai Giai sững sờ, cô nhìn đồ trang trí trong căn phòng, hỏi: “Chỉ có hai người chúng ta thôi sao?”
“!” Đột nhiên Tiết Ngạn nghĩ đến lần đầu tiên khi cô uống say, cô gái nhỏ luôn miệng nói muốn tìm mười mấy người.
Khóe môi của anh hơi hạ xuống, lặng lẽ hỏi: “Trừ hai chúng ta ra, em còn muốn bao nhiêu người nữa?”
“Mười mấy người đi.”
“…”
Cặp chân dài của Tiết Ngạn bước nhanh qua, trực tiếp ấn Lục Giai Giai lên giường, bụng ngón tay thô ráp nhéo mặt cô gái trẻ, nghiến răng nói: “Một mình anh em còn không chịu nổi, còn dám đòi mười mấy người.”
“Anh dám đè em à!” Lục Giai Giai lườm Tiết Ngạn, phản bác với giọng điệu cao ngạo: “Ai nói em không được!”
“Được kiểu gì?” Ngược lại Tiết Ngạn nổi lên hứng thú.
Lục Giai Giai ra lệnh: “Anh thả em ra, ngoan ngoãn nằm trên giường là được, em lợi hại hơn anh.”
Tiết Ngạn: “!”
Tiết Ngạn thấp giọng cười: “Được rồi, vậy để anh xem em lợi hại thế nào.”
Bên ngoài cửa sổ đổ cơn mưa nhỏ tí tách, ánh đèn dầu trong phòng vẫn sáng, hắt lên cửa sổ hai cái bóng.
Qua mười mấy phút, người đàn ông trong phòng nghiến răng nghiến lợi: “Em hài lòng còn anh thì không hài lòng một chút nào cả!”
Anh nhanh chóng đổi vị trí với cô gái nhỏ bên trên, mưa càng rơi càng lớn, che lấp đi toàn bộ tiếng cầu xin.
Đến sau đó, trên cơ bản Lục Giai Giai đã tỉnh rượu, cô nhỏ giọng khóc nức nở giống như con mèo kêu.
Ngay cả ngất xỉu cũng vẫn thút thít, Tiết Ngạn phủ áo lên người, giống như lần trước Lục Giai Giai uống say lại cõng cô đi qua đi lại trong phòng.
Lúc này cô mới từ từ nắm lấy áo anh mà ngủ mất.
Tiết Ngạn nghĩ đến lần đầu tiên của hôm nay mà vẻ mặt thoáng sa sầm, rõ ràng là Lục Giai Giai chủ động nhưng không ngờ anh lại bại trận trong hai giây.
Khi ấy Lục Giai Giai đau đến mức gương mặt nhỏ nhăn lại, nhưng rất nhanh đã tốt hơn, cô chớp mắt, cho rằng chắc là chỉ như vậy.
Cô vỗ mặt Tiết Ngạn an ủi: “Tốt lắm, em rất hài lòng.”
Anh thì chẳng hài lòng một chút nào cả, mặt Tiết Ngạn đen thành đít nồi.
…
Anh chưa bao giờ từng nghĩ đến chuyện này.
Cũng may cô gái nhỏ tỉnh rượu sẽ không nhớ gì hết, bằng không anh cũng không biết phải làm thế nào mới có thể xóa ký ức của cô.
Lục Giai Giai lẩm bẩm trên lưng anh, cô khóc còn vô thức cào lên vai anh.
Sắc mặt của Tiết Ngạn trở nên ấm áp hơn, tốt xấu gì sau đó anh cũng đã chứng minh được năng lực của mình.
Chân Văn Thanh và Lục Thảo trộm mang đồ từ bàn tiệc về nhà, buổi tối lại ăn no một bữa.
Chân Văn Thanh nghĩ đến Lục Giai Giai hôm nay mặc đồ kết hôn mà nhấp một ngụm rượu.
Anh ta lấy một chai rượu nhỏ trên bàn tiệc, một hơi uống cạn sạch.
Lục Thảo thấy anh ta uống say mới đỡ anh ta lên giường.
Chân Văn Thanh mơ hồ nhìn Lục Thảo thành Lục Giai Giai, anh ta duỗi tay ấn vai Lục Thảo, miệng thì thảo: “Tìm một thằng nhà quê chân đất có gì tốt, anh có văn hóa còn là người thành phố, đợi sau này anh về thành phố rồi, em cũng là người thành phố.”
“Văn Thanh, em biết.” Mặt Lục Thảo đỏ bừng, Chân Văn Thanh chưa bao giờ thân thiết với cô ta như vậy.
Chân Văn Thanh thấy người trước mắt mình rất thuần phục, mơ hồ hôn một cái.
Lục Thảo nghĩ Chân Văn Thanh muốn sinh một đứa con, cô ta cũng ôm chặt anh ta.
Cơ thể Chân Văn Thanh vốn yếu ớt, anh ta động hai cái rồi nằm về chỗ, đắp chăn lên ngủ.
Lục Thảo: “…”
Cô ta nằm trong ổ chăn, cuối cùng cũng thật sự ở bên Chân Văn Thanh rồi.