Lục Thảo nhìn động tác này của Lục Giai Giai mà trừng to mắt.
Thật không biết xấu hổ, vậy mà lại như vậy ở trước mặt đàn ông.
Tiết Ngạn nâng cái mông nhỏ của cô, đôi mắt đen liếc qua cửa, nhanh chóng quay người.
Tầm nhìn thay đổi, Lục Giai Giai trông thấy Lục Thảo ở cửa.
“...” Cô xuống khỏi người Tiết Ngạn, nhìn Lục Thảo với vẻ nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu tại sao người này lại tới nhà mình.
“Chị họ.” Lục Thảo òa khóc.
Vẻ mặt của Lục Giai Giai vẫn không có cảm xúc.
Lục Thảo không ngờ Lục Giai Giai lại không thèm giả bộ ở trước mặt Tiết Ngạn, vậy mà lại không biết giữ thể diện dỗ cô ta trước.
“Cút ra ngoài!” Tiết Ngạn nghiêm giọng.
Lục Thảo rụt cổ, sau đó xoa cổ mình: “Chị họ, có khả năng tôi mang thai rồi, nhưng trong nhà không có gì ăn, chị có thể cho tôi mượn ít lương thực được không?”
“Cô mượn tôi lương thực?” Nghĩ cô là cô vợ trẻ da mặt mỏng sao, Lục Giai Giai khoanh hai tay lại, cười ha ha: “Nhà chúng tôi rất nghèo, không có lương thực cho cô đâu, cô đi đến nhà khác xem thử đi.”
Bụng Lục Thảo kêu một tiếng, đói khát sớm đã khiến cô ta đánh cược mặt mũi, cô ta bám vào cửa nói: “Chị họ, hai nhà chúng ta thân như vậy, chị cho tôi mượn năm cân lương thực, đến khi đó tôi nhất định sẽ trả cho chị, còn nữa, anh rể còn đang nhìn kìa…”
“Cô có đi không đây? Có tin tôi đánh cô không?” Lục Giai Giai giơ tay.
Khi có chỗ dựa, cô thích nhất là cáo mượn oai hùm, giương nanh múa vuốt, ra vẻ hung dữ.
Sắc mặt của Lục Thảo khó coi, cô ta liếc mắt nhìn Tiết Ngạn, cố tình bảo: “Chị họ, có phải vì tôi mang thai đứa con của Văn Thanh nên chị mới cố tình không cho tôi mượn lương thực không? Nhưng hai người chúng tôi thật lòng yêu nhau, còn nữa, không phải chị thích Tiết Ngạn hay sao? Tại sao còn có ý kiến lớn với tôi như vậy?”
Một lời của cô ta có hai ý nghĩa, nếu Lục Giai Giai không cho cô ta mượn lương thực, vậy đó chính là có ý với Chân Văn Thanh, mà cho cô ta mượn lương thực lại vừa đúng ý của cô ta.
Lục Giai Giai không ngờ Lục Thảo còn thông minh được như thế, thấy cô ta ôm bụng mình, vẻ mặt vàng vọt, chắc là đói lắm rồi đây, ngay cả chỉ số thông minh cũng tăng lên.
“Ai quan tâm cô mang thai con của ai? Cũng chỉ có cô thích kẻ bám váy đàn bà thôi, tôi khác với cô.” Lục Giai Giai giơ cánh tay của Tiết Ngạn cho cô ta nhìn: “Nhìn đối tượng của tôi đi, cả người từ trên xuống dưới đều có sức, vừa nhìn đã biết có thể nuôi được tôi, đương nhiên tôi thích anh ấy rồi, về phần Chân Văn Thanh, đó là rác tôi ném đi, cô nhặt về còn coi như bảo bối, có tư cách gì la lối trước mặt tôi?”
“Chị!” Lục Thảo trừng mắt.
Cô ta không ngờ Lục Giai Giai lại nói Chân Văn Thanh là rác rưởi.
Lục Giai Giai tiến lên đẩy Lục Thảo ra bên ngoài, cô cũng không muốn kêu Tiết Ngạn ra tay.
Dù sao Tiết Ngạn cũng là một người đàn ông, đẩy một cô gái như Lục Thảo lỡ như để người khác nhìn thấy lại làm hỏng danh tiếng của chồng cô thì phải làm sao?
Cho dù Lục Thảo gầy đi nhưng sức vẫn rất lớn như cũ, Lục Giai Giai được chiều như một con mèo nhỏ, nếu Lục Thảo ra tay cô chắc chắn không đánh lại được.
Nhưng cứ cố tình khi ở nhà họ Lục, anh trai của Lục Giai Giai có cả đống, sức chiến đấu của cha Lục và mẹ Lục cũng không tầm thường, cho nên cô ta hoàn toàn không dám ra tay với Lục Giai Giai.
Cuối cùng cũng chỉ có thể chửi ngoài miệng.
Đến nhà họ Tiết, có một tên ma quỷ như Tiết Ngạn ở bên cạnh nhìn với ánh mắt u ám, đối diện với Lục Giai Giai xô đẩy, cô ta chỉ có thể bị ép lùi ra ngoài.
Không phải đều nói cô vợ mới kết hôn đều sẽ giả bộ ở trước mặt chồng hay sao, cô ta vốn tưởng có thể mượn được mấy cân lương thực nhưng không ngờ lại bị đuổi ra ngoài một cách quang minh chính đại.
Lục Giai Giai đẩy Lục Thảo ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, tận dụng cáo mượn oai hùm đến cực điểm, cô quay đầu ôm cánh tay của Tiết Ngạn, ngẩng đầu nói: “Em không coi Lục Thảo là em họ, nếu cô ta tới đòi anh đồ, sau này anh không cần để ý đến cô ta, tốt nhất là đừng quan tâm cô ta làm gì.”
“Ừm.” Tiết Ngạn ôm vai cô, im lặng một lúc rồi thấp giọng bảo: “Nếu Chân Văn Thanh là rác em ném đi, sau này đừng để ý đến anh ta, cũng đừng nhìn anh ta.