Nào giống anh ta mỗi lần làm xong việc đồng áng và ăn cơm xong là chỉ muốn ngủ.
“Bốp…” Mu bàn tay của Lục Nghiệp Quốc đau nhức nhối, anh ta tưởng là hai ông anh của mình, quay đầu lại định chửi: “Anh muốn chết… mẹ…”
Lục Nghiệp Quốc nhảy xa ba mét.
Mẹ Lục hùng hùng hổ hổ: “Cái thứ không bớt lo nhà mày lại dám bắt nạt em gái mày, nếu không phải đang ở ngoài thì bà đánh chết mày rồi!”
“Đúng, thằng tư quá đáng lắm, ngay cả em gái mà cũng dám bắt nạt, hôm nay anh cả nhất định phải dạy dỗ em.”
Lục Ái Quốc tiến lên ôm cổ Lục Nghiệp Quốc, ra lệnh: “Trưa nay em phải đi hốt phân heo.”
Lục Nghiệp Quốc tan nát cõi lòng từ chối ngay: “Em không muốn, anh chỉ đang đố kỵ em được em gái yêu mến thôi nhé.”
Trong nhà có ai không biết Lục Giai Giai thích sạch sẽ, nếu như anh ta đi hốt phân heo, cả người toàn mùi thối vậy em gái chắc chắn sẽ không lại gần anh ta nữa.
Lục Giai Giai nhìn hai ông anh trước mặt như trẻ con chỉ đành xoa mi tâm với vẻ bất đắc dĩ.
Người trong thôn đều biết nhà họ Lục thương con gái, từ nhỏ nhìn đến lớn đã sớm tập mãi thành quen rồi.
Nhưng những trí thức mới tới đó lại khác, những năm bảy mươi này tuy rằng quốc gia đã khởi xướng người người bình đẳng, phụ nữ cũng có thể chống nửa bầu trời. Nhưng suy nghĩ của phần lớn người vẫn coi trọng bé trai hơn bé gái, người liều mạng sinh con trai đâu đâu cũng có đặc biệt là ở nông thôn vấn đề trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng.
Trong đó có vài thanh niên trí thức nữ sở dĩ tới thôn Tây Thủy cũng là vì cha mẹ trong nhà muốn giữ anh trai hoặc là em trai lại, chọn cho con gái mình về quê chịu khổ.
Khi bọn họ nhìn thấy Lục Giai Giai được chiều như một bông hoa, vừa ngưỡng mộ vừa chua xót ghen tỵ vô cùng.
Đều cùng là con gái, dựa vào cái gì Lục Giai Giai được chiều lên tận trời, không chỉ ngón tay thon dài sạch sẽ, hơn nữa còn được chăm bẵm xinh đẹp hơn con gái thành phố.
Mà bọn họ mới về quê có vài tháng, các đốt ngón tay đã trở nên thô to xấu xí, lòng bàn tay toàn là vết chai, làn da vốn trắng phơi nắng thành vừa đen vừa vàng, không chỉ cả ngày mặc quần áo khó coi ra đồng làm việc mà mái tóc còn rối tung xơ xác không kịp chải chuốt.
Có người vừa định lẩm bẩm vài câu lại nhìn thấy đại đội trưởng chắp tay sau lưng đi tới, trong nháy mắt lời muốn nói lại nuốt xuống.
La Khinh Khinh thấy cha Lục đi qua lại yếu ớt đi tới bảo: “Đại đội trưởng, hôm nay cháu thấy không thoải mái, có thể cho cháu làm người ghi công điểm một ngày được không?”
Cô ả đã làm việc đồng áng vài ngày rồi, sớm đã vượt qua sức chịu đựng tâm lý của bản thân, nhưng không làm việc thì cô ả không có tiền ăn cơm. Ngón tay của La Khinh Khinh khẽ chạm vào tóc mình: “Hôm nay cháu thật sự rất khó chịu.”
Bây giờ cha Lục nhìn thấy thanh niên trí thức cơ thể yếu ớt này là phát phiền: “Vậy hôm nay cô đi gánh phân heo đi, việc này nhẹ nhàng.”
La Khinh Khinh: “…”
Chuồng heo mùa hè ruồi nhặng bay ngập trời, vừa thối vừa mắc ói, La Khinh Khinh đã từng gánh một lần rồi, cả ngày không ăn nổi cơm.
Nước mắt cô ả giống như hạt châu đứt sợi, ngồi xổm xuống khóc: “Đại đội trưởng, cháu kính trọng chú là đội trưởng mới không dám nói ra, nhưng chú cũng không thể bắt nạt mấy người như chúng cháu được, dựa vào cái gì người ghi chép công điểm chỉ cho Lục Giai Giai làm, tại sao bọn cháu không thể làm?”
Những người đã sớm biết quyền sở hữu công việc này đều mang vẻ mặt khiếp sợ.
Mà Lục Giai Giai ở bên cạnh lập tức nhướn mày, giọng nói rất mềm mỏng nhưng lời nói ra lại rất khoa trương: “Vì tôi là Lục Giai Giai còn cô không phải, muốn làm công việc này cũng được thôi, một ngày trả tôi một đồng, tôi nhường cho cô thay tôi trước đấy.”
Vị trí công việc bây giờ đều thuộc về tài sản cá nhân, thậm chí có thể bán ra. Lục Giai Giai hơi hất cằm, cộng thêm con ngươi ngược sáng ánh màu ngọc lưu ly, xinh đẹp giống như một con mèo Ba Tư kiêu ngạo, cao quý kiêu kỳ khiến người không thể ghét nổi.