La Khinh Khinh trông thấy cặp môi dày của anh ta càng lúc càng lại gần, vẻ mặt cuối cùng cũng không khống chế được nữa, cô ả sợ hãi lùi lại một bước, kinh hồn bạt vía: “Lâm đại ca, không được, sao hai người chúng ta có thể làm loại chuyện này được?”
Lâm Phong sa sầm mặt mũi: “Khinh Khinh, không phải em nói rất có hảo cảm với anh, thích ở bên anh hay sao? Nếu đã như thế tại sao còn phải suy nghĩ, anh không ghét bỏ danh tiếng của em kém, nếu em bằng lòng, hôm nay chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn!”
“Không được!” La Khinh Khinh nhìn vẻ mặt u ám của Lâm Phong, cô ả áp chế giọng điệu của bản thân cho thật nhẹ nhàng: “Lâm đại ca, anh chắc hẳn cũng hiểu tôi mà, trong lúc nhất thời tôi chỉ coi anh là anh trai thôi, chưa thể chuyển thành tình cảm giữa nam nữ được, hôm qua anh còn nói sẽ cho tôi thời gian mà.”
Nước mắt của cô ả lập tức rơi xuống, cắn môi, lông mi hơi rung nhẹ, cơn giận của Lâm Phong bỗng chốc tan biến, anh ta đi qua nắm tay La Khinh Khinh, lần này cô ả cũng không giãy ra nữa.
“Là anh quá vội.” Lâm Phong chậm rãi nói: “Khinh Khinh, anh rất thích em cho nên không để ý những chuyện mà em làm trước đây, nhưng em nhất định phải cho anh câu trả lời nhanh nhất có thể, bằng không, lừa một người quá lâu…”
Lâm Phong thở nặng hơn: “Anh ta cũng sẽ mệt đấy.”
Bên tai La Khinh Khinh giống như bị lưỡi của một rắn độc duỗi ra quét tới, cô ả ngẩng đầu nhìn đôi mắt của Lâm Phong, cả người run lên, lúc muốn rút tay về chợt dừng lại.
Lúc này, cuối cùng cô ả cũng cảm giác được Lâm Phong không đối xử tốt giống như trước đây, thậm chí còn hơi khác thường.
Lục Giai Giai nắm cánh tay của Tiết Ngạn, cô cảm thán: “Không đơn giản, không đơn giản, vậy mà Lâm Phong lại uy hiếp La Khinh Khinh.”
“Đừng quản.”
“Không phải em sợ cô ta lại nghĩ cách gì đó dính lên người anh tư của em hay sao?”
Ở giai đoạn đầu, Lục Nghiệp Quốc và La Khinh Khinh là một đôi được phía tác giả công nhận, lỡ như La Khinh Khinh lại nghĩ ra cách độc ác nào đó, vậy anh tư của cô cũng thảm rồi.
“Không đâu.” Tiết Ngạn thấp giọng: “Bây giờ tất cả mọi người đều biết cô ta từng quyến rũ Lục Nghiệp Quốc, sử dụng cách tương tự hoàn toàn sẽ không có ai tin cô ta, hơn nữa cô ta cũng không mạnh bằng Lục Nghiệp Quốc, muốn dùng cách khác chắc chắn cũng không được.”
“Nhưng ngược lại cô ta rất có khả năng sẽ đổi người.” Tiết Ngạn thấy Lâm Phong ở phía xa lại muốn hôn La Khinh Khinh, anh che mắt Lục Giai Giai lại, ôm cô lùi về.
Cách xa rồi, Lục Giai Giai vẫn rất tò mò: “Vậy nếu cô ta đổi người khác, sẽ chọn ai?”
“Dù sao cũng không phải Lâm Phong.” Tiết Ngạn cố tình chuyển tầm mắt của cô đi, bàn tay to xoa đầu Lục Giai Giai: “Cái bẫy vừa rồi có khả năng đã bắt được thỏ, mau đi xem đi.”
“Được.” Vậy tối hôm nay có thể làm thịt thỏ xào cay, ngày mai còn có thể cho Tiết Ngạn mang một phần đi.
Bên này, trên mặt La Khinh Khinh bị Lâm Phong thơm một cái, cô ả thấy tởm muốn chết, đẩy anh ta ra: “Nơi này sẽ có người tới, chúng ta đi trước đi.”
“Ừm.” Lâm Phong cầm gà rừng đi đằng trước.
Trên đường trở về vừa vặn gặp Vương Chấn Quốc đang đi săn, La Khinh Khinh quay đầu liếc mắt nhìn anh ta với vẻ đáng thương tội nghiệp.
Vương Chấn Quốc: “…” mang vẻ mặt ngơ ngác.
…
Mẹ Lục vừa về đến nhà, Trương Thục Vân đã chạy tới: “Mẹ, thế nào rồi ạ, em có về nhà ở không?”
“Ôi, Giai Giai với Tiết Ngạn không ở nhà, không biết đi đâu rồi, trong lúc nhất thời tôi không tìm được người đâu, đợi muộn chút tôi lại qua đó hỏi xem.” Mẹ Lục đi về phía phòng mình với tâm sự nặng nề.
Trương Thục Vân thì vô cùng khó chịu.
Cô ta nhìn Trịnh Tú Liên đang may quần áo, chủ động đi tới hỏi: “Em hai, em nói xem phải làm thế nào bây giờ? Lỡ như mẹ không khuyên được em gái về nhà, em nói xem…”
Mấy ngày Lục Giai Giai gả đi này, trong nhà lại khôi phục thức ăn của ngày trước khiến ngày nào cô ta ăn cũng nhớ đến cuộc sống khi Lục Giai Giai còn ở nhà.
Trịnh Tú Liên ngược lại rất bình tĩnh: “Nếu em về nhà, em sẽ chăm sóc em như em gái ruột, nếu em gái không về vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi.”
Cô ta ở nhà mẹ chồng chịu khổ không ít mới sống được vài ngày tốt đẹp, bây giờ ăn tốt hơn trước kia quá nhiều cũng đã khiến Trịnh Tú Liên khá hài lòng rồi, cô ta cười ôn hòa: “Chị cả cũng đừng quá nóng vội, nói không chừng em gái sẽ bằng lòng về đấy.”