Mẹ Lục ho khan, lúc này Lục Giai Giai mới phát hiện ra mình nói quá nhiều, cô hơi xấu hổ, vẫn nên đợi buổi tối lại nói sau đi.
Mẹ Lục thấy cải thảo trắng nhà mình mà có hơi buồn bã: “Giai Giai, ngày mai con chuyển về nhà, đồ trong nhà nhớ thu dọn gọn gàng, đừng ném lung tung.”
“Con biết rồi.” Lục Giai Giai cắn một miếng bánh bao.
Cô duỗi tay gắp vài miếng thịt thỏ cho mẹ Lục, sau đó lại thêm mấy miếng thịt cho Tiết Ngạn.
Buổi tối cô ăn ít, chỉ nửa cái bánh bao với vài miếng thịt đã no.
Nhưng cơm trong bát quá đặc, cô nhìn canh loãng của Tiết Ngạn bèn giơ tay đổi cho anh, nói với vẻ mong đợi: “Em không ăn hết.”
Dáng người của Tiết Ngạn cao lớn cũng không uổng phí, hơn phân nửa thức ăn trên bàn đều là anh ăn.
Anh biết lượng cơm của Lục Giai Giai, thấy cô thật sự ăn no rồi cũng bưng bát cơm đó lên.
Bây giờ nhà họ Lục thật sự không thể so được với cuộc sống của nhà họ Tiết, chỉ riêng cơm gạo đã là thứ hiếm có rồi.
Để mấy người trong nhà đó biết cống hiến của Lục Giai Giai, nhà họ Lục đã ăn trấu nhai rau mấy ngày nay rồi, mẹ Lục cũng nhớ vị thịt, đặc biệt còn có bánh bao và cơm gạo tẻ nữa, bà ta ăn phải ợ một cái mới về.
Nhà họ Lục đã nấu xong cơm nhưng mẹ Lục mãi vẫn chưa về.
Bà ta không về, chẳng ai dám dọn cơm.
“Mẹ, mẹ về rồi, thế nào rồi ạ? Em gái có muốn về không?” Trương Thục Vân vội vàng đi qua.
Mẹ Lục hé miệng…
Trương Thục Vân mang vẻ mặt mong đợi.
“Ợ…” Mẹ Lục ợ một tiếng.
Trương Thục Vân: “…”
“Còn không phải do em gái cô, hôm nay Tiết Ngạn bắt được một con thỏ, cứ đòi tôi ở bên đó ăn cơm.” Mẹ Lục đi vào nhà bếp.
Lớn bé trong nhà đều chạy tới ngồi vào vị trí của mình.
Trương Thục Vân giúp xới cơm: “Em gái có chịu về không mẹ?”
“Tôi nói một lúc lâu, bảo nó là các cô đều muốn nó về thì nó mới đồng ý, nhưng cũng không tiện ăn đồ trong nhà miễn phí, cứ đòi mỗi tháng giao năm đồng tiền.”
Mẹ Lục đè thấp giọng hỏi: “Các cô có ý kiến gì thì nói luôn bây giờ đi, đợi ngày mai con gái tôi tới, các cô có nói nữa cũng muộn rồi.”
Trương Thục Vân vốn cũng không muốn đòi tiền của Lục Giai Giai, trong nhà có thể ăn thịt là được rồi, số thịt đó còn đáng giá hơn tiền nhiều.
Trương Thục Vân nói với vẻ đứng đắn: “Muộn cái gì, mẹ, mẹ đừng nói như thế, bọn con cũng không cần tiền, đều là người một nhà đòi tiền làm gì?”
Lục Nghiệp Quốc nổi nóng: “Đúng đấy ạ, trước kia con không hy vọng em gái gả đi sớm như thế, bây giờ gả đi rồi làm sao còn có thể đòi tiền của con bé nữa? Tiêu tiền của em gái, con cảm thấy mất mặt.”
“Em gái mày xưa nay nói một là một, hai là hai, nên đưa thì đưa, đợi đến chiều, nhà thằng cả, cô với tôi đi dọn đồ của Giai Giai một chút.”
“Vâng!” Trương Thục Vân cười tươi như hoa nở, cô ta liếc mắt nhìn Trịnh Tú Liên với vẻ đắc ý.
Quả nhiên mẹ vẫn coi trọng cô ta nhất.
Lục Giai Giai đã ăn cơm, sau khi rửa mặt lại đi gấp áo của Tiết Ngạn, bây giờ thời tiết càng lúc càng lạnh, lỡ như đột nhiên giảm nhiệt độ, không có áo dày thì phiền lắm.
Cô lật tìm trong tủ mới tìm được hai cái quần dày, sau khi gấp gọn đều đóng gói lại cho Tiết Ngạn.
Cô quay lưng với anh, than thở: “Không thể không có áo bông, khoảng thời gian này em phải làm cái áo bông cho anh, không được, một cái không đủ thay, em phải may hai cái cho anh.”
Mái tóc dài của Lục Giai Giai phủ trên vai, dưới ánh đèn màu môi rất rực rỡ, hôm qua Tiết Ngạn nhẫn nhịn không đụng vào, nhưng ngày mai phải đi rồi, anh thổi tắt đèn dầu, đôi chân dài sải bước tới.
Đột nhiên trong phòng tối om, sau đó Lục Giai Giai bị ấn vào trong chăn.
“Vẫn chưa tìm xong quần áo cho anh mà.” Cô bất mãn.
Tiết Ngạn chôn mặt vào cổ cô, thấp giọng bảo: “Ngày mai đi rồi, sáu ngày không gặp.”
Vừa rồi anh lại đọc quyển sách nhỏ kia, vừa vặn có thể huấn luyện sức chịu đựng của Lục Giai Giai, dù sao sau này hai người bọn họ một tuần mới gặp nhau một ngày, hai lần chắc chắn không đủ.
Không lâu sau, Lục Giai Giai đã khóc thút thít, cô mềm nhũn vô lực hỏi Tiết Ngạn: “Rốt cuộc… tại sao anh lại khác lúc đầu như vậy?”
“Có sao?” Tiết Ngạn giả ngu, mồ hôi rơi từ trên trán xuống.
Sau lưng Lục Giai Giai có hõm Venus mềm mại đáng yêu, ngón tay vừa vặn có thể móc vào.
Anh thích eo của cô, vừa mềm vừa mảnh khảnh, tính dẻo dai lại tốt.
Cô gái trẻ chỗ nào cũng mềm mại thơm tho, Tiết Ngạn luôn cố gắng khống chế sức lực của mình, hơi bất cẩn một chút cũng sẽ khiến cô bị thương.