“Ừm.” Giọng điệu của Tiết Ngạn hơi cao lên, vẻ mặt từ từ chuyển thành ấm áp.
Nhưng rất nhanh khóe môi lại mím chặt, lại lộ ra bộ dáng cần hỏi han, cần dỗ dành.
Lục Giai Giai: “…”
“Anh sao thế?” Cô tốt tính phối hợp với anh.
Tiết Ngạn đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, cơ thể anh căng cứng, bụng ngón tay chà vào nhau, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cố gắng nghĩ ra từ ngữ tốt hơn, chỉ sợ Lục Giai Giai cảm thấy anh không tin tưởng cô.
Trên thực tế, anh chỉ sợ người bên ngoài đào góc tường nhà mình. Tiết Ngạn nghĩ, vợ anh chắc chắn cũng chán ghét kẻ tiểu nhân âm hiểm như thế, anh dặn dò thêm vài câu thật ra cũng là giúp vợ anh giải quyết phiền phức.
Vừa định mở miệng thì Lục Giai Giai vội vàng đẩy anh: “Tiết Ngạn, anh ngồi xích ra một bên đi, đè lên tiền rồi.”
Tiết Ngạn: “…”
Anh dịch người sang bên cạnh, Lục Giai Giai vuốt phẳng tiền bên cạnh mình, sau đó xếp lại, định cất đi.
Tiết Ngạn buồn bực thấp giọng bảo: “Lâm Phong rất khác thường, lúc anh không ở nhà, em đừng lại gần anh ta, bên cạnh luôn phải có người đi theo.”
“Ừm, cái này em biết.”
“Thật ra có rất nhiều người biết người biết mặt và không biết lòng, đặc biệt là đàn ông, tuyệt đối đừng đứng một mình, nếu như có người bắt chuyện với em, nhất định phải xem xung quanh có người không, không có thì lập tức đi ngay.”
“…” Lục Giai Giai chậm rãi ngẩng đầu lên.
…
Tiết Ngạn không lên tiếng, trong lòng chột dạ nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc đối diện với Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai chớp mắt, đặt tiền trong tay xuống, nhào tới nhéo mặt Tiết Ngạn, tiêu diệt bộ dạng lạnh lùng đó của anh: “Em biết ngay mà, anh là đồ hay ghen!”
“Không, anh chỉ đang dạy em cách tránh người xấu thế nào.” Tiết Ngạn không thừa nhận, ngược lại bàn tay to bế Lục Giai Giai lên: “Anh không ở nhà, em càng phải bảo vệ bản thân tốt hơn!”
“Thật sao?” Lục Giai Giai tràn đầy vẻ nghi ngờ, cô quan sát Tiết Ngạn, trên tay dùng sức kéo khóe miệng của anh lên: “Em không tin, anh không yên tâm thì có, bằng không sao hai ngày nay anh cứ muốn nói lại thôi, chắc chắn là như em nghĩ rồi.”
“Không phải.”
“Có phải.”
“Em nói gì thì là cái đó đi.” Vẻ mặt anh rất nuông chiều.
“…”
“Em biết rồi, chắc chắn sẽ không lại gần mấy tên đàn ông vớ vẩn đó đâu.” Lục Giai Giai lẩm bẩm, rất rộng lượng chiều theo anh.
Giữa hai vợ chồng chắc chắn phải ma sát với nhau, huống chi Tiết Ngạn cũng không phải không tin cô, chỉ là ghen thôi.
Lục Giai Giai lại bò về chỗ cũ đếm tiền, cô nhớ lại hành động mấy ngày nay của Tiết Ngạn, quai hàm nhô lên.
Người này đúng là kỳ cục, có suy nghĩ gì lại sợ cô nổi giận, cuối cùng chỉ có thể nhịn trong lòng, tự mình hờn giận.
Như vậy không tốt đối với cơ thể, Lục Giai Giai biết, lần này nếu như cô nhăn mặt vậy sau này chỉ sợ Tiết Ngạn càng không dám nói hơn.
Nhịn tới nhịn lui thành ra đi sớm thì phải làm sao? Vậy chẳng phải cô sẽ thành góa phụ hay sao, thế cũng không được.
Lục Giai Giai tìm một cái cớ với Tiết Ngạn xong, lại vui vẻ nhanh nhẹn xếp tiền.
Cô lại gấp lại, cất tiền về chỗ cũ.
Trở thành phú bà nhỏ khiến cô lại không yên tâm, Lục Giai Giai liếc mắt nhìn góc tường hết lần này đến lần khác, cô ôm eo Tiết Ngạn, ngẩng đầu hỏi: “Em về nhà mẹ đẻ ở, lỡ như có trộm tới nhà mình tìm được chỗ chúng ta giấu tiền thì phải làm sao? Có cần đổi chỗ khác giấu không?”
Tiết Ngạn báo thù nhéo lại mặt Lục Giai Giai.
Cô khác với vẻ mặt căng chặt quanh năm của anh, gò má vừa mềm vừa trơn, anh chẳng qua chỉ nhéo một cái đã hơi đỏ lên.
Anh sợ Lục Giai Giai phát hiện ra khác thường nên im hơi lặng tiếng buông ngón tay ra, giải thích với vẻ nghiêm túc: “Viên gạch đó đã được anh xử lý đặc biệt, ngay cả khe hở cũng đã qua thiết kế, sẽ không có ai nhìn ra đâu, cho dù là gõ cũng sẽ không cảm thấy khác thường.”
“Thật sao, Tiết Ngạn, sao anh lại lợi hại như vậy?” Lục Giai Giai tràn đầy vẻ hưng phấn.
Khóe môi của Tiết Ngạn hơi nhếch lên: “Chế tác mấy thứ này đều có phương pháp đặc biệt, trước đây… nhà bọn anh có đồ cần giấu hiển nhiên cũng có cách, đây là cha anh dạy anh.”
“Vậy cha chồng cũng rất lợi hại.”
“Ừm.” Tiết Ngạn liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, cúi người nâng cái mông nhỏ của Lục Giai Giai lên, Lục Giai Giai thuận thế ôm cổ anh.
Tiết Ngạn hỏi: “Cần gì thì nói với anh, mấy ngày nữa anh mang về cho em.”
Lục Giai Giai nghĩ ngợi: “Có thể mua ít bông.”
“Được.”
Buổi chiều Tiết Ngạn đi rồi, dù sao máy kéo còn đi đến hai, ba tiếng, Tiết Ngạn lại dùng chân để đi, đến thị trấn chắc chắn trời sẽ tối.
Lục Giai Giai sợ anh đi đường tối xảy ra chuyện nên kêu anh đi sớm hơn một tiếng, trực tiếp nhét gùi vào trong tay anh.