Mẹ Lục ngẩng đầu hỏi: “Mua xe đạp?”
Trương Thục Vân gật đầu: “Vâng, người trong thôn đều nói là dùng của hồi môn của em gái để mua, buổi tối có cần hỏi con bé không mẹ?”
Mẹ Lục im lặng một lúc rồi bảo: “Các cô đừng quản, tôi hỏi con bé là được.”
Tiết Ngạn đạp xe đạp về đến nhà, thu dọn nhà cửa xong xuôi, khi gần đi, bánh bao mua được và cua ngâm tương, đồ ăn vặt đều mang qua cho cha Tiết một phần, còn tặng ba, bốn cân gạo nữa.
Anh dẫn Lục Giai Giai vừa vào cửa đã bị đánh một gậy vào lưng.
Cha Tiết nhìn cái xe đạp ở bên ngoài trước, lại nổi giận đùng đùng chỉ vào Tiết Ngạn: “Mới kết hôn có bao nhiêu ngày thôi mà con đã dùng tiền của vợ để mua xe đạp, cha, cha…”
Ông ta lại giơ gậy lên: “Cha nhất định phải dạy con một bài học mới được.”
“Không phải!” Lục Giai Giai chắn trước mặt Tiết Ngạn, vội vàng giải thích: “Không phải dùng của hồi môn của con mua đâu, không đến lúc nguy cấp, làm sao Tiết Ngạn có thể tiêu của hồi môn của con được?”
“Thật sao?” Trái tim của cha Tiết hạ xuống, ông ta cũng không tin Tiết Ngạn sẽ tiêu của hồi môn của Lục Giai Giai, nhưng người trong thôn càng nhân nhượng thì bọn họ lại càng lấn tới.
Cha tiết ném cái gậy đi: “Không tiêu của hồi môn thì tốt, Giai Giai, nếu như tiểu tử thối này bắt nạt con, con cứ nói thẳng với cha, xem cha trừng trị nó thế nào!”
Lục Giai Giai lắc đầu, Tiết Ngạn ôm cô đi qua bên cạnh, lấy đồ trong tay ra: “Con sắp phải về thị trấn rồi, đây là đồ ăn.”
“Đi sớm như vậy sao?” Cha Tiết có hơi không nỡ.
Tiết Ngạn nhìn sắc trời: “Không còn sớm nữa.”
“Đi đi, đi đi, hai tiểu tử thối đó vẫn chưa về nhà, cha cũng nên nấu cơm rồi.”
“…” Nhắc đến cha Tiết nấu cơm, Tiết Ngạn kéo Lục Giai Giai đi ngay.
Anh đạp xe đạp đưa cô về nhà họ Lục, trên tay cầm đồ, mẹ Lục nhìn thấy hai người đi vào, bà ta bước nhanh tới, nhíu mày: “Tới một chuyến còn mang theo đồ gì nữa, tiền đều phải gom lại chứ, hai vợ chồng các con tương lai sống chỗ nào cũng cần tiền, bây giờ tiêu sách rồi sau này có con thì phải làm sao?”
“Làm phiền mẹ chăm sóc cho Giai Giai.” Tiết Ngạn liếc mắt nhìn Lục Giai Giai, cô hiểu ý anh, lập tức nhét đồ trong tay vào lòng mẹ Lục.
“Đây là đồ Tiết Ngạn chọn, có cua ngâm tương đó, mẹ, không phải mẹ nói lần trước rất ngon hay sao? Lần này đều là của mẹ hết.”
Mẹ Lục lập tức nở nụ cười: “Con gái mẹ hiếu thuận quá.”
Mẹ Lục không hề hỏi hai người chuyện chiếc xe đạp, Lục Nghiệp Quốc ngược lại đã lái máy kéo về.
Vừa vào cửa đã sờ tới sờ lui cái xe đạp của Tiết Ngạn, bộ dáng không có tiền đồ đó khiến mẹ Lục nhìn mà chướng mắt.
“Còn không mau đi giúp xây nhà đi!” Mẹ Lục cầm cái chày cán bột bên cạnh, vừa vung vẩy vừa đi về phía Lục Nghiệp Quốc.
Hai ngày rồi, phòng phía nam mới vừa làm xong móng, vì mở rộng diện tích nên bức tường bên cạnh bị đập đi.
Tim của mình đều không để ý đến nhà, vừa trở về đã quay quanh cái xe, cái thứ không có triển vọng.
“Sắc trời không còn sớm nữa, nên đi rồi.” Lục Giai Giai đẩy cánh tay của Tiết Ngạn, đường không dễ đi, cô sợ anh không nhìn rõ mà ngã.
Tiết Ngạn im hơi lặng tiếng nắm tay cô: “Em tiễn anh nhé.”
“Ừm.” Lục Giai Giai gật đầu.
Cô đi theo Tiết Ngạn ra ngoài, Tiết Ngạn dắt xe, cuối cùng đặt Lục Giai Giai ngồi trên đòn ngang đằng trước rồi anh đạp xe đi.
Hai người cách nhau rất gần, hơi thở của Tiết Ngạn phả bên tai Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai: “…” Cô nghi ngờ anh cố tình trêu ghẹo cô.
“Anh hối hận rồi.” Tiết Ngạn thấp giọng.
“Hửm?”
“Anh không nên lãng phí thời gian đi mua xe.” Tiết Ngạn thở ra một hơi nóng rực: “Lẽ ra nên nằm trên giường với em cả ngày, nghe em kêu.”
“!” Lục Giai Giai vỗ mạnh vào lưng anh.
Bây giờ là giờ tan làm cao điểm, Triệu Xã Hội nghe nói Tiết Ngạn dùng của hồi môn của Lục Giai Giai để mua xe đạp mới, vốn còn không tin nhưng không ngờ vừa vặn lại gặp hai người họ đạp xe đạp ngang qua anh ta.
Triệu Xã Hội tức đỏ mặt tía tai.
Sao Tiết Ngạn lại không biết xấu hổ như thế, vậy mà lại dùng tiền của Lục Giai Giai để mua xe, nếu là anh ta đã chỉ hận không thể nâng niu cô trong tay, làm sao có thể bám váy vợ, dùng tiền của vợ để mua xe được?
Tiết Ngạn xưa nay nhạy cảm, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Triệu Xã Hội, đối diện với cái nhìn thù địch từ anh ta, anh lạnh lùng thu tầm mắt lại, một tay ôm cái eo mảnh khảnh của Lục Giai Giai, kéo cô dịch về phía mình.
Không biết còn tưởng Lục Giai Giai không thoải mái, giữa hai vợ chồng ngược lại không ai quản mấy thứ này.
Triệu Xã Hội: “…”