Lục Viên đặt kẹo mà mình không nỡ ăn lên giường, nói với giọng trẻ con: “Cô út, trong bụng cô có em bé, cái này cho cô ăn.”
“Cháu có bánh quy.” Lục Hảo cẩn thận móc bọc giấy dầu ra: “Mấy cái này đều là cháu gom góp được, vẫn chưa hỏng, cô út ăn nhiều một chút.”
Mấy đứa nhỏ Lục Hoa cũng lấy đồ ăn vặt mà mình gom được ra ngoài.
Đang nói thì trên mấy thứ này có một con hổ nhỏ bằng vải chụp lên, Lục Dạ thấp bé, kiễng chân đặt lên trên: “Cho cô út.”
Ngày thường cô gái nhỏ thích con hổ nhỏ này nhất, ngày nào cũng ôm không rời tay.
Lục Giai Giai bị hành động của đám trẻ làm cảm động đến đỏ hoe mắt, cô ngồi dậy, Tiết Ngạn lại vội vàng đỡ lưng cô.
“Đây đều là đồ cô út cho các cháu.” Lục Giai Giai chỉ vào bụng mình: “Em bé vẫn chưa ra ngoài, không cần ăn, còn nữa, kẹo với bánh này cô út đều có hết, các cháu lấy về đi.”
“Đi đi đi.” Mẹ Luc bưng bát đi từ bên ngoài vào: “Nên làm gì thì làm cái đó đi, đừng vây quanh bên người con gái tôi, không khí đều bị các người hít hết sạch rồi.”
“Mấy đứa bây lấy đồ của mình về, đi ăn cơm.”
Đám trẻ đưa mắt nhìn nhau, Lục Giai Giai phồng má: “Nghe lời bà nội, bây giờ cô út vẫn chưa cần mấy thứ này, các cháu đừng để hỏng, lúc nên ăn thì cứ ăn.”
Đám trẻ sợ Lục Giai Giai giận nên lấy đồ của mình về.
Tiết Ngạn nhận cái bát từ tay mẹ Lục, khuấy cháo, trong cháo bỏ thêm kỳ tử và táo đỏ, đặc biệt bổ máu.
Anh khuấy rồi lại thổi, đút từng miếng một cho Lục Giai Giai, cả người anh vẫn căng thẳng như cũ, lúc nào cũng nhìn bụng cô.
Người trong phòng đều bị mẹ Lục đuổi đi hết, bà ta liếc mắt nhìn Tiết Ngạn rồi cũng đi ra ngoài.
Hai người đã có con, người cần thay đổi tâm thái nhất chính là Tiết Ngạn và Lục Giai Giai.
Cha Lục uống một hớp canh rồi đặt xuống, ông ta nghiêm mặt: “Giai Giai có bầu rồi, sau này mấy người ở nhà đừng ồn ào, bác sĩ nói thai tượng không vững, Thục Vân, Tú Liên, khoảng thời gian này hai con để ý đến em mình một chút.”
Trương Thục Vân giành trước đảm bảo: “Cha, cha cứ yên tâm đi ạ, chuyện của em gái cứ giao cho con.”
Trịnh Tú Liên cũng bảo: “Con sẽ giúp chị cả chăm sóc em.”
Cha Lục gật đầu.
Vừa dứt lời thì cha Lục từ ngoài cửa đi vào: “Nhà thông gia, Giai Giai thế nào rồi?”
Cha TIết đặt đũa xuống đi ra đón: “Hai hôm nay Giai Giai kiệt sức quá, con bé còn nhỏ tuổi cũng không biết là mang thai, thai tượng có hơi không vững, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Thai tượng không vững?” Cha Tiết nôn nóng: “Vậy cũng phải nghỉ ngơi cẩn thận, tôi có mang ít đồ tốt tới, ngày nào cũng nấu cho Giai Giai ăn nhé.”
Trương Thục Vân nhìn qua.
Ồ, bột mì trắng với gạo, còn có cả bột mạch nha, đều là đồ tốt.
…
Lục Thảo đi ra ngoài ôm bó củi, vừa đi vừa nghe thôn dân nói Lục Giai Giai có thai rồi.
Cô ta sững sờ.
Lục Giai Giai có thai?
Kết hôn còn chưa đến một tháng đã có thai?
Lục Thảo nghĩ đến mình, cô ta với Châu Văn Thanh đã kết hôn được hơn một tháng rồi, tuy rằng hôm Lục Giai Giai kết hôn đó hai người bọn họ đã ngủ với nhau, nhưng theo lý mà nói cô ta cũng nên có bầu rồi chứ nhỉ?
Không có lý nào Lục Giai Giai đã mang thai mà cô ta lại chưa cả.
Lục Thảo không ôm củi nữa mà quay người đi về nhà, cô ta nói với Châu Văn Thanh đang nhìn trăng sáng: “Văn Thanh, em cảm thấy em có thai rồi.”
“!” Châu Văn Thanh nổi hết cả da gà.
“Mang thai cái gì, cơm còn không được ăn no lại còn mang thai.” Châu Văn Thanh kéo áo của mình: “Đừng nghĩ lung tung nữa, mau đi nấu cơm đi.”
“Nhưng em cảm thấy em mang thai rồi mà.” Lục Thảo bĩu môi, vẻ mặt của cô ta bất mãn: “Trước đây lúc chị dâu em mang thai vô cùng thích ngủ, lười, không muốn nhúc nhích, mấy ngày nay em cũng như thế.”
“…” Châu Văn Thanh không biết dây thần kinh nào trong đầu Lục Thảo đặt nhầm chỗ nữa, vẻ mặt của anh ta sụp đổ: “Có lúc nào cô không như vậy sao? Mau đi nấu cơm đi, còn không nấu cơm nữa là hai người chúng ta đều chết đói hết đấy.”
“Không được, em cũng phải tới phòng y tế khám, chắc chắn là có thai rồi.”
“…”
Lục Thảo nói đi là đi, Châu Văn Thanh đứng dậy, anh ta chạy vài bước kéo cô ta lại: “Mau nấu cơm đi, vốn dĩ đã không được ăn no còn đòi có con gì nữa?”