Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 560 - Chương 560: Thư Của Anh Ba 3

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 560: Thư của anh ba 3

Mà Lục Giai Giai hoàn toàn không có cơ hội chen hàng, cô bị khiêu khích mà người nào cũng kích động hơn cô.

Lục Nghiệp Quốc cười hì hì với cô, tay cầm con dao: “Em gái, em muốn thịt phần nào?”

“Gói sủi cảo thì thịt chỗ nào ngon?”

“Thị đùi nhé.” Lục Nghiệp Quốc chọn, tìm chỗ ngon nhất cắt xuống cho Lục Giai Giai, sau đó dùng dây thừng buộc lại cho cô.

Lục Giai Giai nhận lấy, giống một con gấu nhỏ ngốc đi qua bên cạnh đợi Tiết Ngạn.

Thịt mà nhà họ Lục được chia khá nhiều, Lục Nghiệp Quốc thái hẳn cái đùi trước xuống, cẩn thận làm xong sau đó đưa cho mẹ Lục.

Vì chọn chỗ ngon nên dựa theo quy định thịt heo phải bớt đi hai lạng.

Đến lượt Lâm Tú Hà, cô ta cũng chỉ vào đùi trước: “Tôi cũng muốn cái này.”

Tiết Ngạn liếc mắt nhìn, thấp giọng nói: “Trí thức Lâm, thanh niên trí thức các cô nấu cơm chung, cô lấy thịt đùi thì sẽ ít hơn, người khác lấy phần cổ heo sẽ được nhiều, rốt cuộc là ai chịu thiệt thì cô phải nghĩ cho kỹ đấy.”

Lâm Tú Hà sững sờ, cô ta gào lên: “Vậy tôi lấy cổ heo.”

Động tác của Lục Nghiệp Quốc nhanh chóng thái xong thịt cho cô ta.

Những thanh niên trí thức nữ khác: “…”

Lâm Tú Hà này hơi quá đáng rồi đấy, tính toán riêng không nói ra cũng thôi đi, lại còn chiếm lời của bọn họ giữa chốn đông người nữa.

Lâm Tú Hà cầm thịt đi vẫn chưa phản ứng lại, thẳng đến khi trí thức nữ khác đảo trắng mắt nhìn cô ta: “Tôi lấy thịt ba chỉ, cô lấy là thịt cổ heo, tôi cũng không ăn chung với cô.”

Lâm Tú Hà: “…”

Lục Giai Giai ra ngoài lâu như vậy có hơi buồn ngủ, bây giờ chỉ cần vừa buồn ngủ mà không lập tức ngủ ngay là mí mắt sẽ đánh nhau.

Cô đi đến bên cạnh mẹ Lục: “Mẹ, con muốn về nhà ngủ.”

“Đi, mẹ tiễn con.” Mẹ Lục đưa thịt trong tay cho Trương Thục Vân, sau đó dẫn Lục Giai Giai về nhà.

Lục Giai Giai nói với Tiết Ngạn một tiếng rồi theo mẹ Lục về.

Đến nhà, một luồng khí nóng phả tới, cái lò trong phòng vẫn đang cháy, nhiệt độ cao hơn bên ngoài vài độ.

Lục Giai Giai lấy đồ ăn vặt trong tủ ra, nhét một nắm cho mẹ Lục, cúi mặt xuống: “Mẹ, mẹ tự ăn nhé, con phải đi ngủ đây.”

Cô cảm thấy tinh thần khí đều bị rút đi, rất buồn ngủ.

Lục Giai Giai cởi áo rồi chui vào chăn nằm, trước khi ngủ còn nói rõ ràng: “Đều tại đứa bé trong bụng muốn ngủ, mẹ, con không muốn ngủ, không phải con lười mà là nó khá lười.”

Mẹ Lục: “…”

Lục Giai Giai nằm trong chăn ngủ khò khò, khi Tiết Ngạn về nhà cô vẫn đang ngủ, mẹ Lục đã ở trong bếp nấu cơm xong, Tiết Ngạn đi đánh thức Lục Giai Giai.

Lúc này Lục Giai Giai đã không còn buồn ngủ đến vậy nữa nhưng vẫn không muốn cử động, đặc biệt là vừa duỗi cánh tay ra đã có không khí lạnh luồn vào trong chăn.

Tiết Ngạn chỉ có thể bế cô dậy mặc quần áo cho cô, anh thấp giọng nói: “Em nói sao em lại lười như vậy chứ, lỡ con giống em thì phải làm sao?”

Lục Giai Giai: “!”

“Em lười chỗ nào!” Bị chọc đúng tim đen, Lục Giai Giai lập tức tỉnh táo, cô thò tay vào tay áo mặc áo vào, rất nghiêm túc nói: “Trước khi mang thai em không hề lười chút nào, đều là vì mang thai mới lười, là nó lười.”

Cô chỉ vào bụng: “Trước đây em chưa bao giờ buồn ngủ như thế, không phải tại em.”

Tiết Ngạn: “…”

Lục Giai Giai thấy anh không nói gì, hồi tưởng kỹ lại lúc chưa mang thai, vẫn nói một cách vô cùng chắc chắn: “Là nó lười.”

“…” Tiết Ngạn đóng cúc áo vào cho cô: “Đúng là nó lười.”

Lục Giai Giai hài lòng rồi.

Vào đêm, gió lạnh thổi qua cành cây, tuyết đọng bên trên đều rơi nghiêng xuống.

Một người đàn ông mặc quân trang che chở cho một cô gái mặc quân trang đi trên đường nhỏ.

“Anh đã nói với cha mẹ hôm nay chúng ta về chưa?”

“Nói rồi, nhưng bọn họ không biết hôm nào.” Người đàn ông cởi áo trên người xuống khoác lên mình cô gái: “Có lạnh không? Anh cõng em nhé.”

“Không cần, có tí đường thôi, với em không là gì.”

Hai người nắm tay nhau đi xa.

Biên cảnh.

Lục Kính Quốc lăn qua lăn lại không ngủ được, anh ta nhận được thư của mẹ Lục đã được vài ngày rồi.

Dựa theo thời gian bức thư gửi qua, bây giờ em gái đã gả cho người ta rồi.

“Đệt!” Lục Kính Quốc ngồi dậy trên giường, nhíu chặt mày lại: “Vậy mà thằng cha Tiết Ngạn này lại dám lấy em gái mình, ai cho anh ta lá gan đó!”

Lục Kính Quốc biết Tiết Ngạn, trước đây lúc anh ta ở nhà cũng từng nói chuyện mấy lần với anh.

 


Bình Luận (0)
Comment