Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 568 - Chương 568: Tiết Ngạn Là Ông Chồng Lợi Hại Nhất Trên Đời Này 2

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 568: Tiết Ngạn là ông chồng lợi hại nhất trên đời này 2

La Khinh Khinh nắm vạt áo trước ngực: “Tôi cũng không biết nữa, có khả năng là trong người không thoải mái.”

Lâm Phong nhìn cô ả với vẻ nghi ngờ, anh ta liếc mắt nhìn vài lần sau đó ôm vai cô ả rời đi.

Lục Giai Giai nhìn hai người bọn họ chậm rãi đi xa, cô cũng vội vàng đi về.

La Khinh Khinh theo Lâm Phong đi về chỗ ở, Lâm Phong quay đầu ôm cô ta, vùi đầu vào cổ cô ả.

Vừa định tiến hành bước tiếp theo thì La Khinh Khinh lại nôn khan tiếp.

Lâm Phong sa sầm mặt mũi, cũng không biết anh ta nghĩ đến gì mà đột nhiên túm cổ cô ả: “Cô có ý gì, chê tôi? Hay là ghê tởm tôi, cô tưởng cô là cái thứ tốt đẹp gì sao?”

La Khinh Khinh bị túm không nói được thành lời, cô ả nhìn Lâm Phong với vẻ sợ hãi.

Sự khống chế của Lâm Phong đối với cô ả đã đến mức độ khiến người phát giận, thậm chí ngay cả lúc cô ả đi vệ sinh cũng đòi đi theo, không cho phép cô ả rời nửa bước.

Mấy ngày trước hai người còn đăng ký kết hôn, La Khinh Khinh giãy dụa trong đau đớn, lẽ nào cả đời này cô ta đều phải dính lấy một người đàn ông giống như Lâm Phong sao?

Qua một lúc, Lâm Phong mới bình tĩnh lại, anh ta thả lỏng tay: “Bây giờ cô là người của tôi, cả đời này đừng hòng chạy thoát, La Khinh Khinh, cả đời này tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

Cả người La Khinh Khinh mềm nhũn, trực tiếp ngã bệt xuống đất, ho khan dữ dội đồng thời cảm thấy bụng dưới đau đớn.

Cô ả ôm bụng mình, kêu: “Lâm Phong, bụng tôi đau lắm.”

“Cô giả bộ cái gì? Cô yên tâm, tôi không giận đâu.”

La Khinh Khinh vẫn ôm bụng mình, Lâm Phong ngồi xổm xuống, thấy trên trán cô ả túa mồ hôi cũng chợt hoảng loạn: “Khinh Khinh, cô sao thế?”

Cô ả vô lực nói: “Bụng tôi đau.”

Lâm Phong thật sự hoảng rồi, anh ta cõng La Khinh Khinh chạy đến phòng khám, trên đường quá mức hoảng loạn, thậm chí còn đâm vào một người phụ nữ trung niên mặc áo Liệt Ninh dày.

“Xin lỗi, vợ tôi đang không thoải mái.” Lâm Phong nói vài câu xin lỗi rồi lại cõng La Khinh Khinh chạy đi.

Đến phòng khám, bác sĩ nam chẩn mạch rồi nhìn Lâm Phong đang bối rối: “Cô ta mang thai rồi, suýt chút nữa thì sảy, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, nhưng rốt cuộc các người có cần đứa trẻ này hay không?”

“Mang thai rồi?” Lâm Phong nhìn về phía La Khinh Khinh với vẻ ngơ ngác.

Sắc mặt của La Khinh Khinh lập tức trắng bệch.

Sao cô ả lại mang thai? Sao cô ả có thể mang thai đứa con của Lâm Phong được?

Lẽ nào cả đời này cô ả không thể thoát khỏi người đàn ông này được sao?

Không, cô ả không chấp nhận số phận, cho dù có con thì đã làm sao?

Lâm Phong luống cuống tay chân: “Cần, đương nhiên chúng tôi cần rồi.”

“Làm ơn cho hỏi một chút, Lục Giai Giai ở đâu vậy?” Người phụ nữ trung niên mặc đồ Liệt Ninh hỏi bà Vương.

Bà ta ăn mặc rất thời thượng, tóc uốn xoăn, trên chân đi một đôi giày vải nhỏ lông cừu, hoàn toàn không ăn nhập gì với cách ăn mặc ở nông thôn.

Thôn dân đều nghi ngờ bà ta là ai.

Bà Vương hỏi: “Bà tìm con bé nhà họ Lục làm gì?”

“Tôi là trưởng đoàn Lưu Tuệ của đoàn văn công, tìm Lục Giai Giai có chút chuyện.”

“Bà ở đoàn văn công?” Chẳng trách lại ăn mặc ưa nhìn như thế, bà Vương chỉ phía trước: “Cứ đi theo con đường này đến ngã tư, rẽ trái là được.”

“Cảm ơn.” Lưu Tuệ cười với bà Vương sau đó đi về phía bà ta chỉ.

Lâm Phong cõng La Khinh Khinh đi về, cô ả dựa lên lưng anh ta, nghe cuộc đối thoại của thôn dân.

“Không phải đoàn văn công đã giải tán rồi sao? Sao trưởng đoàn này lại tới tìm con bé nhà họ Lục? Không phải muốn kêu con bé về đoàn múa tiếp đấy chứ?”

“Nói không chừng là thế, nhưng mà con bé nhà họ Lục đang mang thai, trong lúc nhất thời chắc chắn không thể về được đâu.”

Ngón tay của La Khinh Khinh khẽ động.

Đoàn văn công…

Tuy rằng ngày đông có nắng ấm nhưng nhiệt độ vẫn gần không độ, Lưu Tuệ đeo găng tay vẫn cảm thấy lạnh như cũ, bà ta đi bước nhỏ lại rất nhanh, thi thoảng quay đầu nhìn xung quanh.

Lưu Tuệ hỏi hai người nữa mới tìm được nhà họ Lục, bà ta đẩy cửa đi vào, lớn tiếng gọi: “Có ai ở nhà không?”

Mẹ Lục đang ở nhà bếp uống canh xương hầm mà Lục Giai Giai mang tới, nghe thấy giọng nói bên ngoài, bà ta chống nạng đi ra xem.

 


Bình Luận (0)
Comment