Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 574 - Chương 574: Ngây Người

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 574: Ngây người

Lục Hoa nói với vẻ u ám: “Đoàn trưởng Lưu, chỉ sợ tờ đơn báo danh này của dì bị lãng phí rồi, mới đầu vị trí thức La này để không phải làm việc đồng áng đã kích động những người khác gây chuyện, lại còn bị bắt ở chợ đen, sau khi được thả ra còn cố tình cởi áo muốn gả cho chú tư của cháu nên bị giam ba tháng, bây giờ vừa mới ra ngoài… ngược lại sự tích của trí thức La cũng nhiều quá, nếu trưởng đoàn Lưu không tin thì có thể đi hỏi.”

“Cô ta nói cô ta thích múa, chắc chắn là muốn có được một công việc tốt, để có được một công việc tốt thậm chí còn không cần đứa con trong bụng luôn.”

“…” Lưu Tuệ sững sờ, bà ta sống nhiều năm như thế vẫn chưa từng nghe qua loại chuyện này bao giờ, chủ yếu là La Khinh Khinh lớn lên khá nổi bật, bà ta cho rằng người như thế sẽ không kém được đến đâu chứ.

“Không phải như vậy, bà đừng nghe nó nói lung tung, đây là bọn họ có thành kiến đối với tôi.” La Khinh Khinh sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

“Thành kiến gì?” Tờ báo danh trên tay La Khinh Khinh bị một sức mạnh giật lấy, sau đó là một luồng khí lạnh phả tới, giống như một con rắn trườn lên cổ cô ả.

Lâm Phong dùng một tay kéo La Khinh Khinh qua, nói với Lưu Tuệ: “Trưởng đoàn của đoàn văn công, tôi là đối tượng của trí thức La này, nói thật với bà thế này, những gì Lục Hoa nói là sự thật, cô ta đã từng làm quá nhiều chuyện dơ bẩn, đếm cũng không đếm hết được đâu.”

Lưu Tuệ: “…” Chuyện gì thế này?

“Chuyện của hai vợ chồng các người thì tự mình giải quyết đi, tôi không rảnh để ý tới các người.” Lưu Tuệ dẫn Lục Hoa rời đi.

Trên đường Lục Hoa kể cho bà ta nghe về chuyện của La Khinh Khinh, Lưu Tuệ im lặng một lúc: “Lâm Phong này không cho La Khinh Khinh được thứ mà cô ta muốn, cô ta chắc chắn sẽ không yên phận đâu.”

“Bọn cháu chẳng thèm quản cô ta, dù sao Lâm Phong cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.”

Lâm Phong gần như là lôi xềnh xệch La Khinh Khinh về chỗ ở, anh ta giơ tay lên định đánh, hai tay La Khinh Khinh vội vàng che bụng mình: “Lâm Phong, anh bị điên sao? Trong bụng tôi còn đứa con của anh đấy!”

“Im mẹ mày mồm đi!” Lâm Phong giơ tay bóp cổ cô ả, mặt mày anh ta dữ tợn: “Không phải mày không cần nó hay sao? Mày còn ở đây giả bộ cái gì nữa?”

“Lâm Phong…” La Khinh Khinh có làm thế nào cũng không cậy được tay của anh ta ra.

Mới đầu cô ả còn giãy dụa đến mức mặt mày đỏ gay, nhưng sau đó lại từ từ phát tím, lỗ tai ong ong, gần như chẳng nghe thấy được gì nữa.

Ngay lúc La Khinh Khinh tưởng rằng mình đã sắp chết thì Lâm Phong mới buông lỏng tay, cô ả sức cùng lực kiệt, thấp thoáng nhìn thấy Lâm Phong sáp tới gần mặt mình.

“Vốn còn định đối xử tốt với cô, La Khinh Khinh, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô dễ dàng đâu.”

Lâm Phong nhìn xung quanh căn nhà rồi trói toàn bộ chân tay của cô ả lại.

Lục Giai Giai vốn buồn ngủ, nhưng nói chuyện với Lưu Tuệ một lúc ngược lại không cảm thấy buồn ngủ nữa, cô cầm thịt viên định chạy đi.

“Đợi đã.” Tiết Ngạn múc một bát canh xương hầm từ trong nồi sứ ra: “Thai phụ dễ thiếu canxi, uống hết đi rồi hãy đi.”

“Tiết Ngạn, canh đã nấu trắng cả rồi này, ngửi thấy thơm nức.” Lục Giai Giai nhận cái bát trong tay, nhấp một ngụm, phát hiện ra vị vô cùng ngon.

Cô uống hết một bát canh lại gặm hai miếng sườn to.

Tiết Ngạn để dầu nóng nguội, khóe mắt liếc qua Lục Giai Giai: “Anh nghĩ kỹ rồi, công việc ở nhà này của em rất tốt, không tới đoàn văn công mới là lựa chọn đúng đắn nhất.”

“Ừm.” Miệng Lục Giai Giai không rời khỏi miếng sườn: “Đúng thật, em không nhiệt tình với vũ đạo đến thế đâu.”

Tiết Ngạn vì cô mà bán cả công việc đi, cô lại chạy lên thị trấn vào đoàn văn công, nghĩ thôi cũng cảm thấy quá đáng rồi.

Tiết Ngạn nhiều lần xác nhận Lục Giai Giai sẽ không tới đoàn văn công, vẻ buồn bực trong nét mặt mới tan dần đi.

Lục Giai Giai vốn định ăn xong sẽ tới nhà họ Lục, nhưng ăn no là buồn ngủ, cảm giác buồn ngủ trỗi dậy khiến mí mắt của cô đánh nhau.

Cô nghiêng đầu, gò má cọ lên cổ áo bông mềm, sau đó cả người thả lỏng: “Tiết Ngạn, em muốn đi ngủ, anh đưa đồ ăn qua đó nhé.”

Lục Giai Giai bò lên giường là ngủ ngay, trừ giày ra ngay cả áo cũng không cởi.

Cùng với thời gian trôi dần, cảm giác thèm ăn thèm ngủ của cô càng lúc càng nặng.

Tiết Ngạn sắp xếp đồ trong nhà bếp xong lại đi vào phòng ngủ, Lục Giai Giai hít thở đều đặn, rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Anh thêm củi than vào trong bếp lò trong phòng, căn phòng lập tức tăng thêm hơi ấm.

 


Bình Luận (0)
Comment