Lục Giai Giai nhíu mày, nhìn Lục Hảo mới tám tuổi đã vô cùng hiểu chuyện, đi qua xoa đầu cô bé: “Nào, cô út cầm giúp cháu.”
Điền Kim Hoa nhìn cảnh tượng cách đó không xo suýt chút nữa thì bốc hỏa.
Cô ta còn muốn kêu Lục Hảo giúp mình giặt quần áo, hơn nữa trong nhà còn có một đứa con gái mới hai tuổi, mấy việc này đều cần Lục Hảo chăm lo.
Nhưng có mẹ Lục tọa trấn, Điền Kim Hoa cũng không dám oán trách.
Lục Thảo nhìn Lục Giai Giai được vây ở giữa với vẻ khó chịu.
Tại sao số của Lục Giai Giai lại tốt như vậy, không chỉ lớn lên xinh đẹp mà cả nhà còn chiều cô!
Lục Giai Giai cầm cái gùi trong tay Lục Hảo, gọi Đại Sơn đang chạy như điên: “Đại Sơn, cháu qua đây!”
Đại Sơn quay đầu thấy người gọi mình là Lục Giai Giai, cậu bé nhìn vẻ mặt căng như dây đàn của cô lại có hơi bất an, chậm rì rì lết về: “Cô út ạ.”
“Tại sao lại đưa gùi cho chị?” Lục Giai Giai hỏi.
Đại Sơn có hơi khó hiểu, gãi đầu đáp: “Mẹ cháu nói cháu còn nhỏ tuổi, đeo đồ nặng sẽ đè hỏng xương, đợi lớn rồi sẽ không có sức làm việc ạ.”
Lục Giai Giai: “…”
Trên mặt Lục Giai Giai không kiềm chế được nữa, cô hỏi ngược lại: “Vậy cháu không sợ đè hỏng xương chị gái sao?”
Đại Sơn nhìn Lục Hảo rồi lại nhìn cái gùi, cậu bé đã quen ném đồ nặng cho chị gái rồi.
Không có lý do, chỉ là vì cô bé là chị.
“Đại Sơn, chị là con gái, chị đeo đồ của mình rồi lại cầm đồ của cháu sẽ rất tốn sức, nếu cháu mang nặng đi đường, chị có thể giúp cháu, nhưng nếu cháu rất thoải mái cũng không thể ném đồ của mình cho chị được.” Lục Giai Giai nói rất nghiêm túc, giọng nói của cô rất dễ nghe, Đại Sơn ngẩng đầu nhìn cô.
“Cô út ơi, cháu thật sự đã làm sai sao ạ?” Đại Sơn không hiểu nhưng từ nhỏ đến lớn cậu bé toàn làm như vậy, chưa có người nào từng nói cậu bé không đúng.
Thấy em trai khó xử, Lục Hảo duỗi tay cầm gùi của Đại Sơn, nhỏ giọng bảo: “Bỏ đi, cô út, cháu có thể cầm được.”
Sự giáo dục mà bé gái nhận được từ nhỏ chính là như thế, không phải cô bé không dám phản kháng mà là ngay từ đầu tinh thần phản kháng của cô bé đã bị xóa sạch rồi.
Phản kháng… thứ mang tới chính là bị đòn bị chửi.
Tính nô dịch được đào tạo từ nhỏ đã từ từ khảm sâu vào trong xương cốt, không có người nào giúp bọn trẻ gỡ ra, mà bọn trẻ cũng không hiểu, dần dần cho rằng nên là như thế. Cuối cùng thậm chí còn bài xích sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Lục Thảo cũng ở một bên chen miệng vào: “Chị họ, mọi người đều như vậy mà, chị gái giúp em là chuyện nên làm, không phải chỉ là một cái gùi thôi sao?”
“Đây không phải chuyện một cái gùi.” Lục Giai Giai đáp lại cô ta.
Lục Thảo mím môi mất kiên nhẫn.
Chị họ này của cô ta đúng là rách việc, có nhiều người chiều cô như thế cứ từ từ hưởng thụ không tốt hơn sao, quản nhiều như vậy làm gì?
Lục Giai Giai nắm nhẹ cánh tay của Đại Sơn: “Đại Sơn, chị thương cháu, cháu cũng nên thương chị, hiểu chưa?”
Đại Sơn gật đầu cái hiểu cái không: “Cháu biết rồi ạ.”
“Chỉ biết thôi chưa đủ.” Lục Giai Giai cầm cái gùi trên người Lục Hảo xuống: “Hôm nay đổi lại là cháu mang hai cái gùi.”
“A…” Đại Sơn lập tức nhăn nhó mặt mày.
“A cái gì mà a!”
Chỉ nói mỗi đạo lý thôi không được, Lục Giai Giai cho rằng chỉ có cảm động lây mới có thể dễ dàng hiểu được.
“Nói với nó nhiều như thế làm gì? Cái thứ lụn bại, đều để con ranh Điền Kim Hoa đó dạy hư hết.” Mẹ Lục đi đằng trước được hai ba bước lại quay lại, cầm cái gùi trong tay Lục Giai Giai chụp lên người Đại Sơn, bà ta hung hăng: “Còn để bà biết cháu giở trò nữa sẽ phạt cháu một ngày không được phép ăn cơm.”
Đại Sơn rụt cổ: “Bà nội, cháu biết rồi ạ.”
Cậu bé muốn chạy vút đi như thường ngày, kết quả vừa chạy được hai bước đã dừng lại.
Gùi thật sự to quá, sau lưng đeo một cái, đằng trước ôm một cái, chưa đến một lúc cậu bé đã hơi mệt, chỉ có thể dừng chân đi từ từ.